Triền miên tiểu thuyết của Lê
Quang Phương
Chương IV : Nàng Tuyết Vân
Mai Thị Tuyết Vân có nước da trắng
như sương như tuyết. Tuổi băm đôi băm ba, nhưng mới nhìn qua tưởng chừng mới
hai mốt hai hai, vì vậy cô hay bị bọn học trò mới lớn gọi là em. Những lúc như
thế Vân thường nhỏ to với mấy cậu em choai choai rằng này này chị bảo cho mà
biết và một điệu cười thánh thiện. Cô đã
trẻ lại biết đánh phấn bôi son nên lại càng trẻ. Cô áp đảo mồm mũi người ta
bằng hương thơm. Hương từ người và từ nước hoa. Cô làm tê liệt ánh mắt người ta
bằng nước da trắng, môi son, eo thon, chân dài. Nước da trắng ấy mà tắm tiên ao
Cồn bảy mẫu mùa sen nở như ngày xưa thì quả là như tiên tắm. Nếu trở lại được
ngày xưa như thế thì ối thằng lấy bèo tây phủ lên đầu, ngậm ống lito làm đặc
công nước để tiếp cận mục tiêu. Ao Cồn
ngày nay thối mùi cứt vịt nên đừng liên tưởng tới Tuyết Vân tắm tiên làm gì cho
tội.
Khi đang học lớp 10, Tuyết Vân đã nổi tiếng
nhan sắc khắp huyện Xuân Tươi. Có nhan sắc thì mắc lỗi gì!? Các thầy thì yêu
mến, các cô thì ganh ghét. Bạn nam và thầy giáo nam, đứa ngu ngơ thì thích
Tuyết Vân bằng trái tim và ánh mắt, thằng dũng cảm tài ba thì mắt ngắm tay sờ
lòng ham muốn được sàm sỡ. Bạn nữ và cô giáo (nữ) thì ganh ghen đố kỵ. Người
đẹp mà thông minh sắc sảo lại càng đẹp. Vân là một đứa con hoang. Không ai biết
bố Vân là ai. Mẹ Vân xinh đẹp như Vân. Nhà nghèo nên Vân thường thiếu các khoản
tiền trường. Nghèo là đau đớn nhất của một kiếp người. Cô cũng đi học đều đặn,
nhưng chỉ đến trường tiết một hoặc tiết bốn năm. Thời gian còn lại cô đến nơi
làm thêm kiếm tiền và cho người ta thưởng thức ngắm nhìn cô. Kiếm được tiền,
một phần đem về đưa cho mẹ, một phần Vân đem đặt trước mặt cô giáo chủ nhiệm để
cô gạch các khoản nợ trong sổ. Cô giáo biết đồng tiền ấy lấy từ háng cô học trò
tội nghiệp ra nhưng không biết làm sao được. Vì học là phải nạp tiền, vì nhà nó
nghèo mà nó lại không muốn bỏ học, vì cô phải thu đủ không thì cô mất điểm thi
đua.
Tuyết Vân được gọi thành Tiết Vân là theo cánh
nói của bọn có tiền trên huyện.
Có một phòng trên huyện được dân mạng gọi là phòng dâm dục. Phòng này cứ
chiều chiều đi đánh bóng bàn là đọc thơ. Thằng trưởng phòng hay đọc:
Anh là con gà trống mơ
Sống không
đạp mái bạc phơ mất đầu.
Hai câu này hay tới mức cả vạn người ở huyện
Xuân Tươi này thuộc. Nó được đăng tải trên Gugờ cho thiên hạ cùng xem.
Rồi thằng chuyên viên phụ trách môn giáo dục
công dân đọc tiếp để nịnh thằng trưởng phòng:
Trống mơ
đánh bắt xa bờ
Chăm lo nạp
thuế vợ ngờ ngợ chi
Có câu: Nguyễn
Du viết Kiều đất nước hóa thành văn” bây giờ quá đúng. Đúng nhất là ở huyện
Xuân Tươi này, thơ tình và thơ ca ngợi dạt dào tuôn chảy, lai láng ở các bàn
rượu Mỗi xã đều có một câu lạc bộ thơ.
Mỗi làng có một câu lạc bộ thơ. Mỗi thôn có một câu lạc bộ Thơ – Thể (tập thể
dục và làm thơ ngay tại nhà văn hóa thôn). Một huyện Xuân Tươi này có 59 xã và
thị trấn sẽ gần ngàn hội thơ cấp thôn làng xã. Riêng cấp huyện không gọi là câu
lạc bộ nữa mà gọi là hội thơ. Có hội thơ Đường, hội thơ tình và hội thơ hưu trí
thường xuyên có ấn phẩm để kính tặng kính mừng. Chỉ có phòng dâm dục mới làm
thơ tình. Các ban phòng đoàn thể khác làm thơ ngợi ca. Thơ tình mới hay và mới
được nhiều người đọc. Thơ ca ngợi in thành từng tập, xuât bản để chào mừng đại
hội thành công tốt đẹp.
Thơ tình là gì, là thơ để gửi cho người tình
và để thỏ thẻ vào tai những bà vợ ít học, Trưởng phòng dâm dục bảo thế và đọc:
Sáng nay trên công sở
Anh nhớ em
Điện thoại kêu reng reng
Anh gọi theo em em em
Anh say em như say sự nghiệp
Nên anh không bỏ việc
Thăm em!
Say em say say say…!
Điếu đổ
Tê tê tê
Mê mê mê.
Phê phê phê
Điếu đổ…
Nhà thơ cấp huyện lấy đó làm xấu hổ thực sự cho thơ. Ông bảo bọn cán bộ
mà làm thơ là cưỡng hiếp tập thể thơ, bóp cổ thơ. Ông lo nàng thơ bị mang bầu
kiểu oẳn tù tì ngoài ý muốn mà tiếp tục đẻ ra thơ ca hò vè để dâng kính tặng.
Ông cạch luôn những cái gọi là hội thơ với hội văn nghệ hoặc câu lạc bộ thơ văn
liên thế hệ gì gì đó.
Quân lắm tiền động cỡn, hay bia rượu lại hay
cười khơ khớ rồi đêm đêm đi đánh bắt vùng quê. Khi ngồi vào bàn làm việc nơi
công sở thì chúng làm thơ. Nguồn cảm hứng để làm thơ là hồi tưởng lại trên
giường khách sạn. Nguồn để đi khách sạn là dưới cơ sở nạp lên bằng mọi hình
thức. Nguồn để cơ sở cống nạp lên trên là thu từ dân. Với khẩu hiệu “Quyết liệt
và quyết liệt…”, các ông xã ông làng ông thôn yêu cầu dân làng Chân Mây, không từ
một ai, còn thoi thóp thở là còn sống là còn phải đóng các khoản. Khi nghị
quyết hội đồng đã ban ra các khoản đóng góp rôi, nếu ai đó chết đi thì sẽ được
trưởng thôn ghi nợ cho vợ con. Truy thu bằng đủ. Rồi tiền bán đất rồi tiền ngân
sách hành chính công bố về. Đấy là nguồn mà quan xã vòng vo bùa phép nộp lên
các ban phòng tham mưu để kính thưa.
Quân động cỡn có tiền này nghe tin ở làng Chân Mây có nàng Tuyết Vân là
chúng săn bằng được. Đầu tiên là trưởng phòng dâm dục hay đọc thơ tình. Chiều
ngày sau, bên bàn bóng bàn rồi bên bàn bia, sau khi cái bụng nào cũng trương
lên do vài gầu bia tuột vào, trưởng phòng nói cho nhân viên khi cùng nàng lâm
trận, da Tuyết Vân đỏ như bát tiết canh vịt ở quán nhà Ba Cụt chợ Bò.
- Đỏ như tiết hớ hớ ! Tiết Vân hớ hớ.
Từ thằng thanh niên chưa vợ cho đến đứa đầu
hai thứ tóc đều vô tư hơ hơ cười. Cả bọn hô dzô trăm phần trăm rồi ngửa cổ cho
bia tuột xuống dạ dày. Từ đó điện thoại của Tuyết Vân có nhiều số lạ gọi đến.
Các số lạ đó dần thành quen rồi được Tuyết Vân ghi vào danh bạ là Huyện tài
chính 1- Đầu trọc - Huyện tài chính 2 -
Ráo dục 1 – Tóc đỏ - Ráo dục 2, -Ủy ban 1 – Văn phòng …
Tên Tuyết Vân xuất xứ từ đó. Nhưng chỉ được
lưu truyền trên huyện. Dân làng Chân Mây cũng có vài đứa gọi theo thế thôi chứ
mấy thằng có tiền để mà thấy da ngực da đùi trắng phau như tuyết của nàng dưới
bàn tay nhào nặn của bọn có tiền có quyền mà đổi thành màu son đỏ của tiết canh
vịt.
Chả có anh nào là nông dân dám bỏ cả tạ thóc
năm bảy trăm ngàn để vào nhà nghỉ Tuyết Vân àm việc. Trương Bạo tuổi thất thập
nhưng cũng có lần nói với Trương trưởng làng:
- Tao được thấy nước da từ phau
phau như lông vịt bầu chuyển đỏ như mỏ chào mào rồi nhớ. Nhất là đôi trái ngực của nó ơ hơ ơ hơ…
Trương Văn gạt phắt.
- Đồ nói phét. Từ nay tao quản
luôn vườn chuối đình làng.
- Nói
thật!
- Nói phét!
- Nói thật
- Thứ mi đừng có nằm mơ.
- Có mi đừng có mà mơ, chứ tao
được thật.
- Hắn có ngứa cũng chả cho mi
- Hứ ngứa…
- Nói phét/Nói thật/Nói phét / Nói
thật…
Hai cụ cứ thế quát nhau ngoài đình, chả cụ nào
tin cụ nào, chả cụ nào sợ cụ nào, chả cụ nào chịu thua chịu kém cụ nào về mọi
phương diện kể cả về cái khoản ấy (có khi chỉ là nói mồm). Trương Văn tài trí
mưu mô hơn nhưng Trương Bạo lại bạo mồm bạo lực hơn. Một thằng sẵn sàng oánh
bằng mồm, một đứa sẵn sàng nện bằng tay. Hai thằng là anh em họ hàng nhưng
thằng nào cũng muốn làm anh. Chúng tựa vào nhau để điều khiển làng. Nhưng khi
có mặt chỉ riêng hai đứa, chúng lại phát sinh sự cố vục vặc nhau. Điều này
thường xảy ra ở đình làng lúc vắng người nên không ai được biết. Chuyện Trương Bạo
có vào nhà nghỉ Tuyết Vân hay không, vào rồi có được mần chi hay không, Trương
Trưởng làng đang cho mạng lưới tay chân dò la. Chả biết dò la để mần chi. Chắc
là để cho thơ ra đời. Vì hương ước của làng văn hóa là mỗi tháng mỗi thi nhân
thi hữu hội viên câu lạc bộ thơ phải đóng góp cho làng chí ít là một bài thơ. Mỗi bài thơ chí ít phải có bảy
ba hai mốt câu. Trương Văn vừa là trưởng làng vừa là chủ nhiệm câu lạc bộ thơ
Chân Mây nên phải nêu gương chấp hành hương ước để sản xuất thơ. Viêc săn lùng
đề tài lấy cảm hứng thì không có gì phải bàn cãi.
Không biết là may hay là không may, bởi nhà thơ cấp huyện không nắm được
việc Hích và Bạo cãi nhau ngoài đình.
Nhà nghỉ Tuyết Vân năm tầng lung linh
sáng màu quyến rũ mờ mờ ảo ảo nằm ven đường quốc lộ 47 chạy qua làng Chân Mây.
Đây là nơi trút bỏ áp lực công việc, áp lực mưu mô làm tiền làm quan của quan
chức.
Cả hai mẹ con nhà Tuyết Vân lúc nào cũng tươi cười với khách vào nhà
nghỉ. Ánh cười thánh thiện của mẹ con nhà nàng làm dịu ngọt bao trái tim cằn
cỗi, làm nhu mì nhiều cái đầu nóng nảy. Chẳng ai lý giải được vì sao hai cuộc
đời ấy lại có được ánh cười này.
Mẹ Tuyết Vân ngày trước là cán bộ Văn Hóa trên
huyện Xuân Tươi. Mẹ nàng nhan sắc mặn mòi lại có giọng hát hay. “Đôi ta duyên phận phải chiều / . Tơ hồng vấn vít chỉ điều xe săn /
Cầm tay giao mặt dặn rằng / Chỉ thề nước biếc đạo hằng chớ quên. .
Duyên i phận ta i phải chiều ... Điệu chèo duyên phận, mỗi khi mẹ nàng cất lên là từ
đứa quê mùa cho tới ông cán bộ cao thượng đều phải rửa tai lắng nghe. Vận số đã
định, thầm mong một đường trời cho một nẻo. Muốn chiều nơi duyên phận mà đâu có
được chiều. Đến khi giật mình mới biết đã là kẻ lạc loài hối tiếc thì mẹ nàng
đã hoài thai nàng là đứa con không cha.
Nàng mang họ mẹ. Thân hình từ chiều cao cho đến khuôn người, nét mặt
trái tim đều giống mẹ.
Tác giả của tác phẩm trong bụng mẹ nàng chính
là anh chàng béo lùn có tật nói ngọng. Chàng là con ông ngân hàng, mẹ chàng làm
nghề mổ lợn. Thuở còn phân phối, bố chàng còn chưa làm ngân hàng nên đói khát,
được ăn bát cháo lòng nhà mẹ chàng mà bén duyên cầm sắt. Không phải hoàn toàn
do ông bà ngoại nhà chàng thường chiều con rể (là bố chàng) và cấp trên (cũng
của bố chàng) bằng lòng lợn xe điếu và tiết canh bát úp gia truyền mà bố chàng
được vào vị trí ông lãnh đạo ngân hàng. Mẹ chàng đã âm thầm nâng bố chàng lên
rồi đặt vào chỗ lắm tiền ấy. Chàng tự tin vào đời và tự tin chơi gái vì lắm
tiền nhiều thịt. Bài học đầu tiên vào đời là chàng chiến thắng trên quan trường
là do đã biết dùng đại liên để bắn tiền và thái độ lom khom. Chàng chiến thắng
trong tình trường là dùng tiền và súng lục. Tiền và súng lục của chàng đã bắn
nát đời nhiều thiếu nữ và cả những đàn bà hãnh tiến cần tiền. Mẹ của Tuyết Vân
là nạn nhân của chàng trong một cuộc văn nghệ quần chúng. Mẹ chàng lại cất lên
làn điệu chèo duyên phận đi qua năm tháng ấy làm tươi đẹp những tâm hồn đẹp và
khuấy động dục tình những tâm hồn tình dục. Dục tình bị khuấy động điên đảo
khiến súng lục của chàng lùn đã ngắm vào mẹ nàng. Sau liên hoan văn nghệ là
liên hoan rượu thịt. Sau cuộc rượu thịt ấy mẹ nàng đã bị chàng lùn cướp tình và
mấy lời một phần hứa ba phần dọa. Uy quyền của cha chàng lùn lớn lắm. Mẹ nàng
cũng được một mớ tiền và chờ đợi.
Khi để lại tác phẩm trong bụng mẹ nàng là lúc chàng lùn được đi tạo
nguồn.
Mới có mấy năm buôn da bán thịt mà mẹ con nhà
nàng đã giàu có nhanh chóng. Uy tín với cán bộ thôn, làng xã ngày một cao cao
thêm, tỷ lệ thuận với số tiền Tuyết Vân làm từ thiện. Mỗi khi đóng góp xây đền,
xây chùa, xây đình làng, xây nghĩa địa, xây nhà văn hóa thôn, xây nhà truyền
thống xã, làm đường, làm mương tiêu nội đồng,
làm công trình văn hóa cộng đồng dân cư, góp cho nhà chưa có nhà xí làm
nhà xí hai ngăn; góp cho nhà có nhà xí rồi nhưng chỉ là tấm ván bắc lên rồi tỏm
xuống ao Cồn, làm nhà xí tự hoại. Góp cho xóa nghèo bền vững (Cái này Tuyết Vân
làm tốt nhất. Nhiều chị đã âm thầm cảm ơn và coi Vân như là ân nhân cho họ đổi
đời). Tuyết Vân đã được nhân dân giới thiệu tạo nguồn lãnh đạo lên các cấp.
Người đứng ra giới thiệu nàng là bà chủ tịch hội phụ nữ xã. Bà bảo rằng chữ
trinh kia cũng có bằng ba bảy đường. Cán
bộ lúc đầu không đồng ý nhưng sau cũng phải ậm ờ bảo rồi bỏ phiếu
Khi mới lập nghiệp, mình Tuyết Vân tiếp khách.
Việc làm ăn phát đạt đã chiêu mộ thêm nhân viên ăn nghỉ tại nhà và nhân viên
thời vụ. Nhân viên thời vụ là mấy em mấy chị cần tiền cho con đóng tiền trường,
đóng các loại quỹ của làng xã. Đội quân này là những cô hàng xáo, chị thu mua
phế liệu, các cháu học sinh từ lớp chín đến lớp 12. Riêng mấy chị đi thu mua
phế liệu khi đi dối chồng dối con vận áo quần dơ bẩn, khi đến nhà nghỉ tìm vỏ
lon bia thì xiêm y thay đổi. Người đẹp vì lụa, các chị ve chai này thoắt cái
thành người đẹp từ trong ra ngoài. Quần áo lao động chân tay được lột ra nhanh
chóng để thay thế bằng y phục lao động tình dục. Nội y đắt tiền được đeo vào
vùng cấm. Váy ngắn hai giây hoặc một giây theo màu da mà tự chọn. Môi mày mi
mắt mông má được điểm tô. Nước hoa thơm được bôi tùy chỗ tùy người, sao cho
quấn quýt hương đời khó cưỡng. Thoắt cái những thục nữ nông thôn chân lấm tay
bùn thành người đẹp. Giả như có anh chồng nào lạc vào nơi bồng lai tiên cảnh
này, có gặp thì khó mà nhận ra đây là vợ mình. Chuyện giả thiết nhưng rồi lại
có thật. Một anh chồng ở làng Đông vào nhờ vả Tuyết Vân để vay tiền chữa bệnh.
Vân là bạn học cấp 2 và Vân hay thương hay giúp người nghèo. Chồng bất ngờ gặp
vợ trong bộ váy áo đẹp cùng nước hoa thơm với môi son má phấn. Chồng vợ nhìn
nhau, hai bên chết sững người. Người vợ định thần bỏ chạy. Anh chồng định thần
ôm giữ vợ lại. Anh thấy vợ mình đẹp hơn ngày cưới. Chị thấy chồng mình uy nghi
đàng hoàng hơn chán vạn thằng đàn ông đàng hoàng uy nghi. Hai người ôm nhau. Ôm
nhau không biết khóc hay cười, mừng vui hay hờn tủi, chỉ có họ mới biết. Anh
chồng nông dân này chưa xóa được kiếp nghèo. Người chồng đã động viên vợ tiếp
tục như thế. Một năm sau. Hết năm Nhâm thìn sang năm Quý mão, nhà này được làng
xóm bỏ phiếu cho thoát nghèo.
Với nhan sắc và tài trí cùng mấy năm kinh
nghiệm lăn lộn chốn đèn mờ mà học hỏi được, Tuyết Vân đã nhanh chóng đào tạo ra
những nhân viên chuyên nghiệp hoặc thời vụ đắt khách. Bọn đàn ông nơi thị thành
khoái món này nhất nên thường cho thêm các chị đôi chục đến một trăm sau mỗi
lần. Thế là có thêm khoản tiền cho con học, thêm chai rượu nút lá chuối cho
chồng uống. Các chị lại biết thêm các ngón nghề mà các thằng chồng nông dân cục
mịch nay đã lưu manh hóa vẫn không có được khi lên giường với vợ. Các chị biết
ơn nhà cô Tuyết Vân đã tạo thêm việc làm tăng thêm thu nhập lại tăng hiểu biết
mùi đời, vượt lên số phận nông dân thấp hèn. Tuyết Vân là tấm gương để đổi đời
cho các chị lấy đó âm thầm dạy con dạy cháu cách thoát nghèo bền vững nhất. Chỉ
tiếc rằng trăm cô thôn nữ khó tìm được một người đẹp, thông minh mà lại có lòng
thương người ngang tầm như Tuyết Vân. Tiền học tiền trường tiền xóm tiền họ
tiền thôn tiền làng tiền xã là nỗi kinh hoàng với mẹ con nhà nàng từ khi còn đi
học. Không có tiền đóng góp không những không có danh dự mà còn phải coi chừng,
sợ lắm. Đuổi học khỏi trường. Ở làng xã, nếu không nộp thì bằng cách này hoặc
cách khác xã khép cho tội chống người thi hành công vụ, rồi sẽ có lệnh bắt khẩn
cấp như bao lần đã có.
Tuyết Vân thường cho thêm tiền những cô những
chị làm thời vụ. Nàng nói rằng:
- Thương người ta lắm. Đồng tiền
kiếm từ háng mình ra đem đi đóng góp tự nguyện. Chúng nó dùng phần nhỏ để xây
dựng, có khi chúng chả xây chả dựng chi. Có chỗ đã có tiền nhà nước rót về
nhưng chúng vẫn tuyên truyền để dân đóng góp tự nguyện. Một phần chúng chia
chác, một phần chúng nộp cho trên để được bao che. Chị em mình phải dùng L mà
lấy lại. Đem cái đó ra mà đè đầu cưỡi cổ lại chúng. Mà moi móc lại đồng tiền
chính đáng, đồng tiền sạch của mình. Ta làm tiền bằng háng còn sạch hơn đồng
tiền bóp nặn dân đen của chúng.
Tuyết Vân sống có tình người, như người ngày xưa, có nỗi niềm tâm sự cao thượng
xa vời và lạ lẫm như vậy mà lại có được tiếng thơm vang xa. Có cử nhân xinh đẹp
thất nghiệp tìm đến với chị Tuyết Vân để kiếm sống, để tạo vốn lập nghiệp hoặc
học nghiệp. Lại có cả các cô giáo đại học mầm non hưởng lương tháng bảy trăm
đồng từ ngân sách xã đến nhà nghỉ Tuyết Vân. Nhà giáo lương thấp đến với Tuyết
Vân để tăng thêm thu nhập nhằm đảm bảo cho cuộc sống mà theo đuổi cái nghề cao
quý nhất trong những nghề cao quý. Khi gặp những cô gái còn trinh vào nhờ bán
cái tiết trinh, Tuyết Vân vội vã cầm tay trinh tiết kéo vào phòng mình mà nhỏ
to thỏ thẻ rằng:
- Tiết trinh ơi em đến đây làm
gì. Đến làm gì hỡi tiết trinh ơi. Ngàn vàng hơn cả ngàn vàng, chị cho đây cầm
lấy. Về mà buôn bán. Về mà đi học. Tốt nghiệp rồi thì cầm tiền đây mà tìm việc.
Kẹp háng lại mà giữ cho được cái trinh. Cái trinh vạn lần cao quý, ngàn lần đức
hạnh. Ai dám mua trinh, ai nào cướp trinh, sao nỡ bán trinh.
Nàng tâm sự nhỏ to rồi nàng hát như là khóc bên em gái dại khờ:
Sầm Sơn ơi!
Sầm Sơn ơi!
Sóng vỗ ơi sóng vỗ
Tiết trinh ơi
Tiết trinh ơi
em còn nhớ rõ
Một buổi mai trốn nhà dối mẹ
Khi đi em hãy còn trinh
Khi về mẹ hỏi tiết trinh đâu rồi.
Thế rồi chị dỗ dành em, em dỗ dành chị. Sáng
mai em về vẫn còn nghe lời chị hát theo:
Khi vào em hãy còn trinh
Khi ra trinh tiết em mình còn nguyên
Với những người đàn bà lao động trong nhà nghỉ
Tuyết Vân, họ vừa chân thành và tận tụy lại vừa e thẹn chiều chuộng khách làng
chơi nên được lòng khách; vì họ thấy đôi ba trăm bạc là to lắm, bằng nửa tháng
lương, bằng nửa tạ thóc. Đàng hoàng và sòng phẳng là cái mà các cô gái làng
chơi tại nhà nghỉ Tuyết Vân chấp hành tự giác và triệt để. Không tham không ăn
cắp là đạo đức của nghề nghiệp được các cô tôn trọng hơn mọi thứ điều lệ hay
quy phạm ngoài đời. Mua bán tự nguyện.
Đúng người làm giá. Sòng phẳng rồi nhiệt tình. Tuyết Vân bảo ban họ như vậy.
Nàng bảo “đó là trinh tiết là phẩm giá
làm người”. Đường lối chủ trương cao đẹp của Tuyết Vân không những khiến
dân lành kính trọng mà ngay cả dân gian, dân đen, quan làng quan xã có nhân
cách cũng nể vì. Bởi đó mà Tuyết Vân yên ổn làm ăn.
Hôm nọ có một nhân vật quan trọng đi xe sang
trọng ăn mặc trịnh trọng và vô cùng cẩn trọng ghé vào nhà nghỉ Tuyết Vân.
Chuyện này vẫn thường xảy ra như mọi lần. Nhân vật này trạc ngũ tuần. Người
thấp lùn xấu xí, nói thì ngọng líu ngọng lo. Ăn mặc chải chuốt, đầu tóc thơm
tho. Bôi nước hoa đàn ông (không rõ, hay là của đàn bà, vì thấy mấy chị mấy em
đưa tay kín đáo bịt mũi theo thói quen quê mùa. Mấy em đều ớ lên một tiếng rồi
hạ tay đang bịt mũi bịt chặt lấy miệng rồi vội vã lánh xa). Mấy chị em bịt mồm
bịt mũi chắc không phải vì mùi nước gì đó quẹt đầu bôi tóc. Không phải do những
kích thích dẫn truyền từ mũi lên não. Chị em bịt mồm bịt mũi là vì khiếp sợ.
Chị em đã nhận ra ai là ai rồi. Cái bụng phệ quá súng lục ấy thì không nhầm lẫn
đi đâu cho được (Bữa đấy mẹ nàng Tuyết Vân đang về quê thăm mẹ của mẹ. Bà ngoại
lại đang được nghe mẹ hát đôi ta duyên phận phải chiều).
Người này không biết có phải là doanh nhân
không, hay là quan chức. Dáng điệu ranh ma, ánh mắt hèn hạ, chỉ có kẻ vô học
lại có thế lực mới có. Nếu là quan chức thì việc gì chị em phải sợ.
Quan cũng có nhu cầu thỏa mãn cậu nhỏ của
quan. Thông thường mấy mụ vợ nhà quan hay nanh nọc và muốn điều khiển cả việc
quan, tạo ra sức ép còn trên cả sức ép công việc. Tay kí công văn ban phát uy
quyền, tay thu bổng lộc, chân đi du hí, miệng thưởng thức của ngon vật lạ.
Những cái đó đâu đủ, chưa phải là đỉnh cao. Chỉ có đưa cậu nhỏ nhà quan vào nơi
cần đến rồi trút hết áp lực thì mới lấy lại được thăng bằng sáng suốt và tạo
được đỉnh cao đích thực. Nếu có đạo luật làm quan thì dứt khoát phải có điều
khoản cho phép quan được đến những nơi mà dân thường được đến. Lại phải có
chương điều bắt buộc vợ nhà quan không được nhòm ngó vào việc quan, không được
thuê thám tử rình mò những nơi nhạy cảm những việc nhạy cảm của quan.
Là thế lực đen hay đỏ, là doanh nhân hay quan nhân. Không cần biết mà
cũng không thể biết.
Ta cứ gọi là chàng, mặc dù chắc chắn chàng
không phải là văn nhân vì văn nhân phải nghèo và phải ngu ngơ lạc lỏng.
Tuyết Vân được lái xe mời ra để gặp chàng. Vì
chàng lùn nên chỉ đứng đến nách của nàng. Nàng tươi cười cúi xuống cùng cái gật
đầu làm mê lịm tim người. Nàng dắt tay chàng vào phòng. Theo thói quen có được
từ lâu, chàng múa may lay động hai tay vào ngực vào mông nàng. Nét mặt vẫn tươi
như hoa như nguyệt, miệng vẫn cười mắt vấn liếc nàng đưa một tay nhẹ nhàng gạt
bàn tay chàng đang lâm le thọc xuống ngã ba vùng cấm không phép miễn vào của
nàng. Tay kia, cũng kịp thời túm lấy mấy ngón tay chàng đang ham hố tìm tới núm
vú nàng.
- Nào nào ngoan nào.
Giọng nàng dịu mềm mà đầy uy lực.
Nàng đã nhận ra chàng là ai rồi.
Chính thằng này ngày trước đã cướp đi cái ngàn
vàng của nàng. Lúc ấy mới vào lớp 10. Mẹ nàng ốm, nhà nàng nghèo. Nàng là đứa
con không bố. Tiền xây dựng trường, tiền học thêm, tiền quỹ phụ huynh, tiền xổ
số, tiền bảo hiểm, tiền đồng phục, tiền nước uống, tiền khuyến học, tiền chữ
thập đỏ, tiền đoàn phí…mấy mươi loại tiền ở trường. Ở nhà, làng xã đang rầm rộ
vào chiến dịch xây dựng tượng đài nghĩa trang, điện đường trường trạm lớn lao
và hoành tráng lắm, huy động sức dân quyết liệt lắm. Công sở tượng đài càng
nguy nga hoành tráng bao nhiêu thì lòng dân càng tan nát bấy nhiêu. Người làng
Chân Mây bắt đầu bỏ ruộng bạt xứ kiếm ăn kiếm tiền gửi về nộp các khoản phải
nộp. Mẹ nàng mấy lần được xã gọi lên
nhắc nhỏ rồi nhắc to rồi đe dọa vì thiếu khoản này vì chậm khoản kia. Nhà
trường cũng mấy lần mời mẹ nàng lên với câu hỏi vì sao không cho con tiền đóng
góp khoản kia khoản này. Nàng bị giáo viên tạm thời đình chỉ, khi nào có tiền
nộp thì được vào lớp. Thương mẹ thương thân, nàng âm thầm tìm việc tìm tiền nơi
quán nhậu. Nàng đã gặp hắn, gọi hắn bằng chú xưng cháu. Hắn nói ngọng nhưng
hình như có chút lịch sự và thật là ra dáng ra vẻ. Ngày một ngày hai chú cháu
quen thân nhau rồi ngồi xe con đi Sầm Sơn. Ngày vui tắm biển, đêm chú cưỡng
hiếp cháu. Khi hắn đang tàn phá cuộc đời nàng, chống cự không nổi nàng chỉ còn
biết kêu trời rồi kêu đau đau đau. Nàng thầy có cái gì đó thật là ghê tởm và
khủng khiếp. Tiếng kêu đau đau đau cứ lập đi lập lại cho tới khi hắn buông tha
nàng. Nàng chạy ra dầm mình vào biển đêm. Nàng lấy cát chà xát vào hai bầu vú
của mình toan xóa đi những vết răng của hắn cắn. Nàng dạng chân ra nhờ sóng
biển dội vào nỗi đau còn đang ứ máu hòng muốn rửa ngàn lần cho sạch. Tuổi non
trẻ nàng không lý giải được tại sao tại sao!? Nàng không nghĩ đến cái chết mà
nàng chỉ thì thào đau đau đau cùng sóng gió. Tiếng hô đau đau của một thiếu nữ
non tơ giữa biển nước mênh mông.
Đau đau đau nhưng bù lại nàng được ít tiền để đủ nộp học đầu năm. Hắn bỏ
tiền vào ngực vào háng nàng và buông lời ngọt nhạt ngọng nghịu anh anh em em
với nàng.
Cô giáo chủ nhiệm lật từng trang trong sổ ghi
thu các khoản nộp của học sinh. Cứ mỗi lần tìm thấy tên Mai Thị Tuyết Vân cô
lại xướng lên số tiền phải nộp:
- Mai Thị Tuyết Vân (MTTV) này,
tiền chữ thập đỏ năm mười ngàn đồng này. MTTV này tiền mua xổ số ủng hộ hoàn
cảnh khó khăn này, hai chục ngàn đồng. Cộng. MTTV tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt
thiên tai miền trung này mười ngàn đồng.Cộng…
Cô giáo cắm cúi tính tiền, Tuyết Vân Lẩm nhẩm tính theo. Nhà giáo vừa
đếm vừa vuốt mép những đồng tiền nhàu nhỉ vừa mừng ra mặt. Tuyết Vân đã đóng đủ
trăm phần trăm tiền nợ trường. Chắc chắn cô sẽ được trích lại bốn phẩy năm phần
trăm công thu. Tuyết Vân thoáng nhìn thấy những đồng tiền nàng vừa trao tay cô
giáo dinh dính màu bầm đỏ. Nàng cứ như người mất hồn nhìn những đồng tiền còn
vương màu đỏ bầm đỏ tím rồi miệng lại mấp máy đau đau đau,
Từ đó Tuyết Vân biết cách kiếm tiền từ đâu. Tiền đem về đưa mẹ nộp cho
làng xã để yên phận cũng do nàng kiếm ra từ ngã ba sung sướng như cách bọn nó
hay nói. Tiếng hô đau đau đau đã lặn vào tim nàng lúc nào không biết.
- Ngoan nào! Nàng vừa nói vừa lấy tay véo mũi
chàng, bẹo tai chàng.
Chàng không thể nhận ra được nàng, vì biết mấy thiếu
nữ đã bị súng lục của chàng bắn phá để lấy vận hoan lộ, vài ba năm đầu chàng
còn nhớ nhưng lâu dần con số đã lầm lẫn. Nàng bây giờ lại đã trưởng thành,
phong độ như một đại gia, như một chính khách, lại như một khối nam châm tình
dục khiến cho chàng như người mất hồn mất vía.
Nàng lấy bàn tay thơm tho của mình vuốt vào
mắt vào mặt chàng, bẹo má thêm cái nữa búng mũi thêm cái nữa rồi buông lời ngọt
ngào.
- Em cho
một con bé lớp 10 còn niêm. Sau có thích thì tăng 2 em chiều. Nàng nói rồi
nhìn thẳng vào mặt chàng. Thằng chó chả
nhớ chi. Đợi đó mà có, thằng khốn
nạn. Nàng tự nói với mình rồi lấy tay vòng phía sau vỗ vỗ vào ví tiền sau
mông chàng.
Vẫn buông lời êm ái nàng bảo:
- Mở ví ra lấy tiền.
Chàng ngoan ngoãn mở ví.
Vừa đá lông nheo vừa mỉm cười, nàng thỏ thẻ:
- Tiền trao cháo múc mới tươi cái đời.
Chàng lấy tiền ra, nhét cả nắm tiền to vào
ngực nàng như là nhồi lá đa vào bao tải. Chả có gì phải tiếc, bởi chàng vừa đi
dự mừng đại lễ về. Với chàng tiền chỉ là lá đa. Với dân tiền là tiền, đồng tiền
liền khúc ruột. Cũng chả sao vì dân luôn tự nguyện và vị tha mà.
Những đồng tiền vừa bẩn vừa lạnh từ tay chàng
sau khi nằm áp vào da thịt trên ngực nàng chúng được ủ ấm, hình như nó cựa
quậy, nó sống động, sạch sẽ và thơm tho dần lên. Hình như những đồng tiền này
đã ưng thuận nàng, bởi cái đức hạnh nàng dùng những đồng tiền bán trôn này vào
mục đích ngược với lũ quan lại làng xã nhà nàng. Những đồng tiền này lại được
chi cho những số phận hẩm hiu, nghèo nàn nơi thôn cùng ngõ hẻm.
Nàng bẹo má chàng thêm
cái nữa rồi đi gọi cả tiếp viên bán trú, cả tiếp viên thời vụ đến để bắt đầu
vào cuộc. Tiếp viên được nàng dặn dò cặn kẻ rằng “ sao cho … sao cho … nhưng đừng để nó chết”.
Đêm ấy chàng vô cùng khoái lạc. Sau nhiều lần
lên đỉnh núi thần tiên chàng bắt đầu lim dim rồi lịm dần, rồi tụt dốc, rồi
nhanh chóng chàng thấy mình lao xuống vực thẳm tăm tối và sâu hun hút. Kinh
khủng quá, chàng thấy mình hồn lìa khỏi cái thân xác lùn lùn, bụng phệ của mình
rồi chơi vơi chới với. Chàng chưa bao giờ soi gương nhìn toàn bộ thân xác mình.
Nay hồn chàng thoát ra nhìn lại, chàng thấy mình như là cái khối gì đấy đâu
phải là thân xác giống người. Xác chàng bị đàn chó ngao cắn xé tanh bành tóe
bẹ. Hồn chàng chập chờn nơi tranh tối tranh sáng. Chàng thầy mình cứ rơi mãi
rơi mãi vào vực thẳm. Rồi lắc lư, lắc lư, thoi thóp, thoi thóp. Sao lại lắc lư
lắ lư như thế. Lại có tiếng gì như là tiếng móng ngựa xiết vào mặt đường từng
bước từng bước. Cuối cùng chàng chẳng biết gì nữa. Có một mũi tiêm cắm thẳng
xuyên qua lồng ngực vào tận tim rồi một dòng nước ấm đánh thức trái tim chàng.
Dòng nước ấm lên đánh thức bộ não, hồn phách chàng đang tìm lại, chập chờn
lưỡng lự nhập vào thân xác. Chàng tỉnh dần.
Nhà nghỉ Tuyết vân đã cưỡng hiếp chàng. Chàng
bị cảm phòng. Cảm giác lắc lư lắc lư là Tuyết Vân để chàng trần truồng như vậy
nằm lên thùng xe trâu chở tới bệnh viện. Làng Chân mây có kinh nghiệm chỉ chở
kẻ phạm phòng bằng xe trâu. Nếu chở bằng xe hơi có tí mùi xăng dầu thì vô
phương cứu chữa. Tuyết Vân nói vậy nhưng chưa có một công trình khoa học nghiên
cứu nào để bảo lãnh dùng xe trâu hay xe hơi đúng.
Nhà thơ cấp huyện đã dày công nghiên cứu nhà nghỉ Tuyết Vân cả tháng
trời. Thật rỗi hơi. Chẳng biết ông nghiên cứu cái gì? Không biết ông đã thực hành thực tế được gì
không. Chính nhân quân tử mày râu ra khỏi nhà nghỉ Tuyết Vân là mặt mày hớn hở,
roi rói tươi, roi rói cười Nhưng nhà thơ
cấp huyện mỗi lần ra khỏi nhà nghỉ Tuyết Vân lại mặt mày ủ rũ. Sợ vợ chăng?
Không. Tiếc tiền chăng? Không. Vì vợ nhà thơ biết thừa rằng nhà thơ làm gì có
tiền mà tiếc. Không có tiền mà vào chốn lung linh mờ ảo như vậy để làm chi. Chỉ
có đi tìm nàng thơ để làm thơ tình mới vào chốn đó. Không sai. Thử đọc mấy câu
này đích thị là của thi nhân cấp huyện rồi:
Tuyết Vân trinh trắng muôn phần
Muôn phần trinh trắng bội phần.
Tuyết Vân như tuyết như mây
Gió đưa gió đánh gió lay
Trắng trong vẫn cứ bội phần
Tuyết tan mây tán nguyệt tàn.
Tuyết Vân bảo với nhà thơ cấp Huyện rằng : Em
phải đòi lại cho được nhiều tiền. Thật nhiều tiền để em rửa hận cái đời.
Dân làng Văn Hóa Chân Mây gọi cái lờ là cái
đời.
Chẳng biết cái triết lý sống của nàng Vân có
rửa hận được cái đời hay không. Còn thơ của nhà thơ cấp huyện mu mơ mù mờ như
vậy, chả hay, nghe đâu đã bị cấm.
LQP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có nhận xét mới