25 tháng 6, 2012

Hà Tùng Sơn - người bạn xứ Nẫu…

Viết tặng người bạn của tôi: Hà Tùng Sơn
                                                    NS Trần Mùi


Như vậy, tôi lại sắp sửa đi công tác ở Bình Định, mà nói cho cụ thể hơn, sẽ tới Thành phố Quy Nhơn và lưu lại nơi này một tuần lễ…

Một tuần lễ, nếu chỉ để du ngoạn, nghỉ ngơi thì cũng là quá đủ với một thành phố nho nhỏ, xinh xinh nằm ở khu vực miền Trung này.

Mỗi năm một lần, tôi lại đến đây, nó gần như là một cuộc sắp đặt.
“Đến hẹn lại lên”.
Mỗi lần chuẩn bị đi, cái cảm giác nôn nao, chờ đợi cứ thôi thúc, rộn rã và hồi hộp như chàng trai sắp đi gặp cô gái mà mình thương yêu nhung nhớ.
Tôi lại mơ thấy biển với những dọt sóng nhỏ luôn êm ả, thư thả vỗ vào bờ những bãi cát trắng.

Biển Quy Nhơn dài và uốn lượn hình vòng cung ôm ấp cho thành phố, phía không xa dãy núi xanh rì trập trùng như bức tường thành chở che chạy dài  rồi nối đến dải Trường Sơn hùng vĩ…
Quy Nhơn là vậy, thơ và lãng mạn làm sao?
Núi một bên, biển một bên, hài hòa cân xứng do thiên thiên ban tặng,
Gió của biển mang vị mặn nồng pha cùng gió lành từ núi dội xuống.
Yên lành, tinh khôi, trầm mặc…
Con người và thiên nhiên đan quyện như vậy, từ ngàn đời nay.

Tôi lại nhớ tới kỷ niệm về một người bạn:
Hà Tùng Sơn.
Không nhớ là bao năm rồi, nhưng có lẽ từ rất lâu tôi biết anh khi tới Đài Truyền hình Bình Định làm việc.
Gặp anh, quen anh và dễ nhớ bởi hình thức gồ ghề, người chắc nịch như người dân vùng quê anh: làng Thọ Lộc, tỉnh Quảng Bình.
Nhưng anh đã thành người xứ Nẫu của miền sông nước Quy Nhơn bởi đó là nơi anh đã có hơn 30 năm sinh sống . Mà đã là dân của sông nước thì phần lớn hay “ăn to nói lớn” đó cũng là điều dễ hiểu.
Quen nhau ắt hẳn là cái duyên, rồi hợp nhau cũng là sự chân tình…
Cho nên mỗi lần ra Bình Định, tôi phải tìm tới anh, trò chuyện “trên trời dưới biển”, “chén tạc chén thù”…

Blog Hà Tùng Sơn mới đây viết “Một nốt trầm xao xuyến” kèm theo một vài bức ảnh. Ảnh anh chụp với những người bạn thâm giao hồi anh còn đảm trách công việc Trưởng phòng Biên tập Chương trình của Đài Phát thanh & Truyền hình Bình Định… Nét ưu tư, trầm buồn thoang thoảng gợi nhớ “Cái thưở ngày xưa ấy” hiện rõ trên khuôn mặt nửa vui nửa buồn…và tôi ấn tượng hơn là bức ảnh chụp căn nhà - nơi gia đình anh ở trên con đường nhỏ yên ả nằm sát ngay mép núi ở Quy Nhơn.
Tôi nhớ, bởi có đôi lần ghé qua.
Anh nhớ, nhớ đau đáu nơi ấy… bởi nó gắn bó gần một đời người với bao kỷ niệm vui, buồn, trăn trở…cho dù hôm nay anh và gia đình đã yên bề định cư tại Sài Gòn.
Nhiều khi tôi nghĩ anh là người của xứ Nẫu, bởi anh rành xứ này như rành con sông giếng nước, con đò của quê hương của anh, nơi cảnh vật sông núi thật hữu tình và…vô hình chung quê anh cùng xứ Nẫu Bình Định đã ngấm vào con người anh cái chất thơ ca lãng mạn của sông của biển và của núi…
Anh đã là giảng viên Khoa Ngữ văn Đại học Quy Nhơn, một Nhà giáo đúng nghĩa: Có tâm, có kiến thức và tầm nhìn được sinh viên nể trọng.
Một nhà báo có bề dày kinh nghiệm nơi quê hương của người Anh hùng áo vải Quang Trung-Nguyễn Huệ…
Vậy làm sao mà không nhớ không thương?

Khi biết tôi sắp sửa đi Bình Định, anh Email nhắn :

“Bác đi Quy Nhơn cho em gửi theo vào đó sự thèm thuồng và nhớ về Quy Nhơn nhé”

Ôi, người bạn của tôi! Sài thành hoa lệ cùng với sự bận rộn tới chóng mặt cho dù có đầy đủ, cho dù có phồn hoa đô hội đến mấy đi chăng nữa…Hà Tùng Sơn vẫn nhớ, vẫn thương về một vùng yên ả đến se lòng…
Và Hà Tùng Sơn là vậy!


    TP. Hồ Chí Minh, 23.6.2012

                                     Nhac sĩ Trần Mùi phát biểu...


...Tại Lễ kỉ niệm 40 năm chiến thắng "Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không" và Lễ đón nhận danh hiệu Anh hùng LLVTND của Nhà hát Ca múa nhạc Việt Nam, Hà Nội, ngày 2 tháng 12 năm 2012.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới