8 tháng 12, 2021

Lại nói chuyện học văn

Hết hội thảo này rồi sang hội thảo khác mà môn văn – dạy và học, vẫn như một món ăn khó nuốt với đám học trò để rồi cuối cùng thì thầy cô dạy văn và học trò làm văn đều như vẹt học nói.

Nhớ hồi con bé út tôi học lớp 6, đầu năm nó mang về một cái đề bài làm văn của cô giáo bảo “ba làm giùm con”: Em hãy tả cảnh buổi sáng trên bãi biển.

Đã làm dân Qui Nhơn thì hầu như cả thành phố đều sống trên bờ biển. Và dù sáng hay chiều thì cảnh bãi biển cũng là một mớ hỗn độn khó mà tả cho mạch lạc. Tuy nhiên tôi vẫn hỏi con gái là con cần làm bài dài bao nhiêu. Nó xòe tay ra bảo một trang.

Okie. Có ngay. Dễ ợt. Ba đọc con chép nhen.

Chỉ sau 20’, vở con bé đã có một bài tả cảnh bãi biển quê em vào buổi sáng với những trời xanh biển rộng, sóng trắng xô bờ với những con người phố biển năng động, nào tập bơi lặn, nào chạy nhảy, nào đánh bóng chuyền, có cả nói cười tâm sự v.v trên bờ là hàng phi lao gió thổi rì rào. Tóm lại là dù chỉ dài một gang tay nhưng bài văn tôi làm con bé viết rất du dương, sôi động và yêu đời.

Sáng ra con gái mang ba lô đi học và nộp bài, còn tôi hồi hộp chờ đợi xem bài làm văn của nó, mà thực ra là của tôi sẽ được cô giáo lớp 6 cho mấy điểm. Dù không nói ra nhưng tôi nghĩ có bét cũng phải 8 điểm trở lên. Không cao mới lạ.

Một tuần sau, tôi đi làm về nhân thể đón cháu. Vừa ra khỏi cổng trường nó đã véo von thông báo như cho cả thiên hạ cùng biết: Bài văn của ba cô con cho 5 điểm.

Tôi có nghe nhầm không đấy. Đưa vở ba xem nào. Nó lật ngay bài làm với lời phê đỏ chói lói của cô giáo: Ý nghèo, sao không có cảnh đánh cầu lông.

Ôi trời. Tôi nói với con gái mà như cãi nhau vô hình với cô giáo: Đã có bóng chuyền rồi thì thôi cầu lông chứ, sao không phê luôn là thiếu cả bóng đá nữa đi. Không ba, cô con nói sáng nào cổ cũng ra biển đánh cầu lông mà.

Sau đó thì có cuộc họp phụ huynh đầu năm. Tôi đi họp. Cô giáo dạy văn cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp thông báo là học lực của cả lớp rất yếu, phụ huynh cần cho con đi học thêm.

Học thêm, có ngay! kể cả môn văn là môn có ba nó làm nghề dạy văn, chỉ có điều là dạy ở bậc đại học.

Dĩ nhiên là đóng tiền đầy đủ mới được đi học thêm.

Từ đó điểm văn của con gái được cải thiện ngay. Từ 5 lên 6 rồi 7 rồi 8. Cứ như là con bé sinh ra để học văn vậy.

Dạy thế học thế không thành vẹt cả lũ mới lạ.

Chuyện thì cũ mà hình cũng không còn mới. Đi Đà Lạt nhiều lần có cái hình ni là ưng ý nhất. Hoa dã quì đấy.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới