14 tháng 8, 2018

Sự kiêu ngạo cộng sản


Tác giả:NB. Nguyễn Thông

HTS: Điều này thì ai cũng thấy rất rõ nhưng viết ra một cách mạch lạc, chân tình như ông này thì không nhiều người làm được. Nhớ hồi khoảng năm 1982, tôi về thăm quê, có tay chủ tịch huyện ghé nhà thăm ba tôi. Khi đó đang dấy lên phong trào thi sáng tác quốc ca để hòng thay cho bài Tiến quân ca của nhạc sĩ Văn Cao, tay chủ tịch huyện người Cự Nẫm ngồi vắt chân chữ ngũ đàm đạo với ba tôi và tôi về mấy bài quốc ca được tiến cử trong đó có bài thơ Việt Nam nắng hồng của cha sáu búa  Lê Đức Thọ, ủy viên BCT, trưởng ban tổ chức TW được phổ nhạc hàng ngày đang  phát trên Đài TNVN để lấy ý kiến nhân dân, tôi nghe hắn ngồi khen lấy khen để như một tay sành nhạc và tự hào cho đảng ta lắm mà tức anh ách. Xong tôi phang ngay một câu: Nhạc nhẽo gì nghe như ếch kêu. Hắn nghe tôi nói lấy làm ngạc nhiên và tức tối lắm cãi lại: Thơ nhạc của ủy BCT mà như ếch kêu à. Ha ha. 



Những chữ trên không phải do tôi nghĩ ra, cũng không phải do thế lực thù địch nào vu cáo, mà là chữ dùng của ông Phan Diễn. Ông Diễn người Quảng Nam, con cụ Phan Thanh – một nhân vật nổi tiếng thời Mặt trận Dân chủ 1936-1939. Ông Diễn từng là Ủy viên Bộ Chính trị, đóng đến chức Thường trực Ban Bí thư (tức nhân vật số 2 của đảng, chỉ sau Tổng bí thư). Họ hàng ông Diễn còn có những người là yếu nhân của chế độ, chẳng hạn ông Phan Bôi (tức Hoàng Hữu Nam), em ông Phan Thanh, ông Bôi là Thứ trưởng Bộ Nội vụ của chính quyền sau cách mạng tháng 8, Chánh văn phòng chính phủ, người được cụ Hồ hết sức tin cậy; mẹ ông là bà Lê Thị Xuyến từng là Phó chủ tịch Trung ương Hội LHPN Việt Nam…
Kể qua như vậy để nói rằng phát ngôn của ông Diễn không phải dạng ai đó nói vu vơ, nói lấy được, mà là rất có trọng lượng. Đó là nhận xét của người trong cuộc, “ở trong chăn…” chứ không phải bị kích động, xúi giục, nhẹ dạ gì (làm sao mà kích động nổi những người như ông Diễn, nay ông vẫn còn sống và mạnh khỏe, sáng suốt, ai không tin thì cứ hỏi ông).
Trong bài trả lời báo điện tử VnExpress đăng ngày 17.12.2016, ông Diễn chắc thấm nhuần tư tưởng của Lênin, người thầy của cách mạng vô sản thế giới, đưa ra nhận định “Tôi cho rằng, chúng ta ít nhiều đã có sự chủ quan, có thể gọi là “kiêu ngạo cộng sản” sau chiến thắng 1975. Việc này có thể hiểu là xuất phát từ những điều tự hào về lý tưởng và thành công của mình trên con đường cách mạng, nhưng rồi đi quá đà đến xu hướng chủ quan…” (trích nguyên xi câu). Cũng trong bài trả lời này, ông cựu nhân vật số 2 còn cho biết chi tiết rất đáng quan tâm đối với những người chép sử, ông bảo “Trước giải phóng, mỗi năm kinh tế miền Nam được Mỹ viện trợ khoảng một tỷ USD. Miền Bắc cũng được chi viện của các nước xã hội chủ nghĩa một lượng xấp xỉ như thế”. (trích nguyên xi câu). Nếu đúng như ông Diễn nói thì với 1 tỉ đô như vậy, ở miền Nam ngoài chi cho phương tiện chiến tranh, tiền viện trợ còn được biến thành nền kinh tế “phồn vinh giả tạo”, dân thực sự được nhờ, được sung túc, chứ 1 tỉ ở miền Bắc bị chuyển hóa thành vũ khí đạn dược hết để “giải phóng miền Nam”, nên dân chịu đói khổ thiếu thốn kéo dài suốt mấy chục năm.
Phải nói rằng, trong gầm trời này, từ thời thượng cổ đến nay, nếu nói về sự kiêu ngạo thì có thể nói rằng người cộng sản là số 1, vô địch, “thì treo giải nhất chi nhường cho ai”. Người đời vẫn nhắc với nhau một “tấm gương” điển hình về kiêu ngạo, đố các vị biết là ai, đó là ông Quan Vũ (còn gọi là Quan Công, Quan Vân Trường) thời Tam quốc. Ông đứng đầu ngũ hổ tướng của Lưu Bị, tài giỏi, công lao hãn mã khó ai bì, chỉ có điều ông kiêu ngạo quá lắm. Thiên hạ có thể khen ông nhiều điều, cho qua chuyện ông xem thường Mã Siêu (và cả Hoàng Trung, Triệu Vân nữa, những “đồng chí” của ông, tài giỏi chẳng kém ông, thậm chí còn hơn ông) nhưng chỉ với việc ông khước từ sự cầu hôn của nhà Ngô, họ muốn gả con trai vua Tôn Quyền lừng lẫy đất Giang Nam cho con gái ông để hai nhà liên kết, nhưng bằng thói kiêu ngạo ngấm trong máu, Quan Vũ thẳng thừng “con gái ta như loài hổ, lại thèm gả cho con loài chó à” thì với chính thái độ đó ông đã phết chữ tử vào sự nghiệp của mình cũng như sự tồn tại của nhà Thục. Thói kiêu ngạo đã giết chết ông và nhà nước của ông chứ không phải thứ gì khác. Ở đây cũng phải nói thêm cái “tội” của Khổng Minh, đã biết không thể tin cậy Quan Vũ trong việc giữ Kinh Châu mà vẫn cứ giao, bởi mấy chữ lời khuyên “Đông hòa Tôn Quyền, bắc cự Tào Tháo” đối với một kẻ kiêu ngạo chả có ý nghĩa gì, chả là cái đinh gì.
Kiêu ngạo là gì? Kiêu là sự ngạo mạn, không chịu phục tùng. Kiêu ngạo là thái độ khoe khoang, ngạo mạn. Kẻ kiêu ngạo thường tự cho mình hơn người, thậm chí mình là nhất. Kiêu căng ngạo mạn, trên đời không ai bằng mình. Từ đó dẫn đến coi thường người khác, coi thường tất cả. Việc gì mình làm cũng hay cũng đúng. Mình chả bao giờ sai. Luôn nhìn đời bằng nửa con mắt. Anh hùng làng này cóc thằng nào bằng ta. Nếu có ai phê phán phản đối thì lấy làm khó chịu, nhẹ thì chê bai dè bỉu người ta, nặng thì dùng quyền lực tìm cách vùi dập. Trong mênh mông thế sự, kẻ kiêu ngạo luôn sống cô độc với vòng hào quang mà nó tự tô vẽ.
Nói cho công bằng, không phải ai cũng có thể sinh thói kiêu ngạo. Những hạng ngu đần, an phận, rụt rè, kém bản lĩnh, thiếu tài năng, tầm thường thì không thể là kẻ kiêu ngạo. Những người cả đời không lập công, không thành đạt thì lấy gì để kiêu ngạo. Phải có khí chất nhất định của kẻ anh hùng, phải hơn người mới có thể kiêu ngạo được.
Kể từ khi chủ nghĩa cộng sản với cốt lõi là tư tưởng Marx – Lenin và học thuyết đấu tranh giai cấp được du nhập vào Việt Nam hồi nửa đầu thế kỷ 20, người cộng sản đã dần tìm được chỗ đứng trong đời sống chính trị bởi họ khá khôn ngoan. Họ biết lợi dụng và dựa vào dân nghèo, nhất là nông dân, lực lượng đông nhất ở một xứ thuộc địa. Những ông tổ của cộng sản, khi truyền bá học thuyết đấu tranh giai cấp đã khẳng định “ai nắm được công nông, người ấy sẽ chiến thắng”. Lý luận ấy từng chính xác ở nơi nào thì tôi chưa rõ lắm, nhưng xứ ta trước năm 1945 thì quả đúng như vậy.
Sau khi đã trở thành lực lượng chính trị quan trọng, người cộng sản VN từng bước giành thắng lợi. Đó là nghệ thuật biết thắng từng bước, dù họ biết phải giá đắt máu và nước mắt. Dấu mốc lịch sử quan trọng vẻ vang nhất là họ khơi dậy được sức mạnh tổng hợp của quần chúng, khơi mối căm thù giai cấp bóc lột, hô hào nhân dân đứng lên làm cuộc lật đổ nhà nước thực dân-phong kiến, cướp chính quyền (chữ “cướp” được người cộng sản trước kia hay dùng, sau có lẽ thấy chối quá mới lặng thầm bỏ), thiết lập được bộ máy cầm quyền mới vào tháng 8.1945.
Theo dòng lịch sử, trải qua cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp 9 năm (1945-1954), cuộc nội chiến Bắc Nam để thống nhất đất nước (1954-1975), cuối cùng người cộng sản đã đoạt chiến thắng chung cuộc. Đánh ván cờ xương máu, họ đã thắng. Bao nhiêu đau thương mất mát, biết bao bi kịch ám vào số phận từng cá nhân, từng gia đình, từng vùng đất ròng rã mấy chục năm trời để có ngày toàn thắng. Tiếp theo nữa, gần nửa thế kỷ, suốt từ năm 1975 đến nay, người cộng sản hãnh diện mình đã có công trời biển thu non sông về một mối. Bộ máy tuyên truyền của họ hằng năm bắt mọi người phải nhớ ơn cái công lao được xây bằng núi xương sông máu của mấy triệu con người.
Trong chiến tranh, do cần lợi dụng sức dân, người cộng sản đã khéo léo tô vẽ được hình ảnh về chiến sĩ hết lòng vì nước vì dân, hy sinh quyền lợi cá nhân, bình dị gần gũi, chan hòa với quần chúng, không ngại gian khổ không sợ hy sinh… Họ đầy ham muốn, nhưng lúc cần che giấu vẫn biết khôn khéo lui xuống vị trí cần thiết để tạo nên hình ảnh có lợi trong mắt dân. Có lẽ chính vì thế mà trong cộng đồng dân tộc những năm đầy ác liệt, người cộng sản được số đông dân chúng tin cậy, giao phó sứ mệnh chèo lái mà ít mảy may nghi ngờ, lăn tăn. Đội ngũ văn nghệ sĩ “chiến sĩ trên mặt trận văn hóa nghệ thuật” hoặc với tấm lòng ngây thơ, hoặc có dụng ý, đã thỏa sức làm thơ, kẻ nhạc, dựng kịch, đóng phim, viết tiểu thuyết… ca ngợi người cộng sản, nâng họ thành “tên quân cảm tử đi tiên phong”, “như cánh chim trời không biết mỏi, mỗi bước đi biết mấy yêu thương”. Những hình tượng, hình ảnh đẹp nhất, có sức lôi cuốn nhất ở trên đời được ví, được gắn với người cộng sản. Đó là vầng thái dương, đuốc soi đường, nguồn ánh sáng, đỉnh cao chói lọi, người cầm lái vững vàng, ngọn cờ bách chiến bách thắng, chiến sĩ tiên phong…, tất cả được báo chí, đài phát thanh, cán bộ tuyên huấn hằng ngày ra rả phong tặng cho người cộng sản. Nói một cách khách quan, công bằng, không phải toàn bộ đảng cộng sản ở xứ này, không phải tất cả mọi thành viên (đảng viên) của tổ chức chính trị đòi độc quyền lãnh đạo xứ này đều xứng đáng đeo những tấm huân huy chương bốc giời ấy, nhưng thực sự trong đội ngũ họ có những người như vậy, chỉ có điều rất ít, rất hiếm hoi.
Một trong những sai lầm và định kiến khó chữa nhất của người cộng sản là họ luôn cho mình đúng. Họ xem cộng đồng xã hội như một cơ thể, mà họ là bộ óc. Óc chi phối tất cả, điều khiển mọi hành vi. So với tim gan phèo phổi mắt mũi chân tay thì chỉ óc mới là lý trí. Có sai cũng vẫn lý trí hơn tim gan phèo phổi. Độc quyền nghĩ, độc quyền đúng. Không chịu lắng nghe. Ít phục thiện, ít sửa chữa. Từ đó phát sinh ra những hệ lụy khủng khiếp.
Sinh thời, giáo sư Hoàng Ngọc Hiến, người nổi tiếng với câu nói “Ấy, cái xứ ta nó thế”, đã viết rằng những nhà cai trị của chế độ này cần đọc Luận ngữ của Khổng tử. Đừng vội cho rằng tư tưởng, lý luận của ông Tàu hủ nho đó thì đọc làm gì. Bài Trung chống Tàu (cộng) không có nghĩa là sổ toẹt hết. Cái nào đúng, đã được thử thách giá trị qua thời gian thì chả tội gì phải bỏ. Thiển nghĩ rằng, thứ cần bỏ ngay bây giờ không phải những lời răn của Khổng tử hoặc Hàn Phi tử mà chính là học thuyết Marx – Lênin, nhất là sự xúi giục đấu tranh giai cấp và lý luận về một chủ nghĩa xã hội không tưởng của mấy ông tây này, bởi chúng đã quá lỗi thời.
Trở lại cuốn sách nho nói trên. Trong sách đó có thuyết “Tử tứ tuyệt” gồm: vô ý, vô tất, vô cố, vô ngã. Đáng chú ý, “vô ý” có nghĩa là trong bất kỳ xã hội hoặc thể chế nào, không được dành đặc quyền cho ý kiến quan điểm nào cả, đừng tuyệt đối hóa nó, bởi nếu như thế sẽ khiến ta (nhất là người cầm quyền) không nhìn thấy những ý khác, điều khác có thể còn đúng, còn hay hơn ý của ta, kể cả những ý kiến trái chiều, đối lập. Chỉ một cái “vô” đó thôi, chúng ta đã thấy người xưa tiến bộ như thế nào, cách nay cả hơn 2 nghìn năm.
Vậy mà bây giờ những nhà cai trị nước này, xã hội này, nhất là đảng (cộng sản), luôn cho mình đúng, là đỉnh cao chói lọi. Mỗi nghị quyết của họ đều được họ hãnh diện gọi là ánh sáng (dưới ánh sáng nghị quyết của đảng), có nghĩa sánh ngang với mặt trời. Họ độc quyền, độc tôn chân lý, chỉ riêng mình là đúng. Vênh váo thế nên họ xem thường tất cả mọi ý kiến quan điểm trái chiều, khác suy nghĩ, không chấp nhận những ai nói ngược họ. Khi còn quyền lực trong tay thì họ trấn áp, đe dọa, vùi dập, nhưng liệu trong dòng chảy cuộc sống đang biến đổi tích cực từng ngày từng giờ thì liệu có dậm dọa được mãi không.
Hồi các thể chế chính trị trên thế giới còn chia làm hai phe kình địch, lứa 5X chúng tôi ở miền Bắc luôn được nghe từ đài báo nhà nước, từ cán bộ tuyên truyền rằng chủ nghĩa cộng sản là mùa xuân của nhân loại, còn chủ nghĩa tư bản đang tự đào mồ chôn, đang giãy chết. Cứ nghe mãi những điều ấy rồi cũng thành niềm tin mặc dù chẳng biết chủ nghĩa cộng sản lẫn chủ nghĩa tư bản mặt mũi ngang dọc như thế nào. Cái mùa xuân mà họ nói thì quá xa xôi, chưa biết bao giờ mới theo chim én về, còn tư bản khi nào chết cũng chả biết. Mọi thứ đều rất mơ hồ, chỉ có nghèo đói, chiến tranh, xung đột là có thực, phải chứng kiến hằng ngày.
Phải thừa nhận người cộng sản, dù ở Liên Xô, Trung Quốc hay Việt Nam, rất giỏi tuyên truyền. Họ nắm được quyền lực, độc quyền quyền lực, rất mạnh tay thực hiện chuyên chính vô sản, huy động hết tất cả cung bậc của bộ máy tuyên truyền, lại cộng thêm mị dân siêu hạng, nên có những thứ họ tưởng tượng ra tuy chỉ là bánh vẽ nhưng phần đông dân chúng cũng tin là thực. Dường như bất cứ điều gì họ chủ trương, nêu ra, họ (người cộng sản) đều cho là chân lý. Chẳng hạn họ luôn đề cao chủ nghĩa duy vật, chống lại mọi quan điểm duy tâm; đề cao tập thể, chống tôn phò cá nhân… nhưng trên thực tế thì ngược lại. Chính họ duy tâm siêu hạng, tôn thờ cá nhân, sùng bái cá nhân siêu hạng.
Trước hết, có thể thấy rõ sự kiêu ngạo cộng sản lộ rõ ở những từ ngữ, khẩu hiệu mà họ thường dùng. Hằng ngày luôn bắt gặp trên sách báo, trong những bản tin đài phát thanh, trên cửa miệng của cán bộ tuyên truyền, trên những bức tường khắp vùng thành thị lẫn nông thôn những từ: muôn năm, mãi mãi, vô địch, đời đời bền vững, sống mãi, bách chiến bách thắng, bất diệt…, tất cả đều hàm chứa sự duy ý chí, phản lại quy luật cuộc sống. Đi đâu cũng gặp những câu khẩu hiệu dạng: Chủ nghĩa Mác-Lênin bách chiến bách thắng vô địch muôn năm, đảng lao động VN quang vinh muôn năm (giờ đây câu này gần như hiện diện 100% trên sân khấu tại các hội trường cơ quan đơn vị, chỉ khác tí ti là thay chữ lao động bằng chữ cộng sản), đảng là người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng, chủ tịch… sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta, tình hữu nghị Việt-Xô (Việt-Trung) đời đời bền vững, tinh thần cách mạng tháng Tám bất diệt… Hồi mấy chục năm trước, tôi đi xe lửa qua chỗ nhà máy xi măng Bỉm Sơn (do Liên Xô giúp xây dựng) thấy trên nóc nhà máy câu khẩu hiệu đúc bằng bê tông to vật vã “Tình hữu nghị Việt-Xô đời đời bền vững”, sau nó mất đi lúc nào không biết. Là người duy vật, lẽ ra họ phải hiểu hơn ai hết rằng chẳng có cái gì tồn tại mãi mãi, vững bền muôn thuở, chẳng có gì hoàn hảo không tì vết. Mặt trời còn có lỗ đen, ngọc họ Hòa còn bị sứt mẻ, nói chi con người, xã hội loài người. Thế nhưng họ cứ thích nói ngược
Sự sùng bái cá nhân của người cộng sản dường như một phần được hình thành từ sự kiêu ngạo. Với họ, cứ là lãnh tụ thì sẽ là thần thánh, là đỉnh cao chói lọi, sáng như vầng thái dương, đẹp hơn cả mùa xuân. Mỗi lời nói của lãnh tụ chả khác gì lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Những Lênin, Mao Trạch Đông, Stalin, Kim Nhật Thành, Castro, và cả cụ Hồ, đều được họ ca tụng cực kỳ mẫu mực, đẹp đẽ. Còn hơn cả phật, cả chúa. Không cho ai được động vào thần tượng. Nói đâu xa, ngay cỡ lãnh tụ tầm vừa vừa nhơ nhỡ ở xứ ta, như các vị Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Trường Chinh, Nguyễn Văn Linh…, tới dịp kỷ niệm ngày sinh ngày mất cứ ồn ào như hội, đó là chưa kể xây dựng đủ thứ nhà tưởng niệm, tượng đài nọ kia khiến thiên hạ cảm tưởng đó là thánh chứ không phải người.
Tự xưng là lực lượng tiến bộ nhất của xã hội loài người, có tư duy khoa học, nhìn nhận sáng suốt, suy nghĩ biện chứng… nên họ rất kiêu ngạo. Chắc nhiều người còn nhớ, sau cuộc nội chiến kéo dài suốt hơn 20 năm, người cộng sản giành phần thắng. Thắng nên càng sinh kiêu ngạo. Sau ngày 30.4.1975 rất phổ biến tâm lý “từ nay đất nước ta hoàn toàn giải phóng, vĩnh viễn độc lập tự do”, “đất nước ta đã thu về một mối, vĩnh viễn thoát khỏi ách nô dịch của đế quốc thực dân, vĩnh viễn sạch bóng quân thù, hoàn toàn tự do độc lập”. Những câu trên tôi trích trong Lời giới thiệu cuốn “Vì độc lập tự do, vì chủ nghĩa xã hội” của Nhà xuất bản Sự Thật (nhà xuất bản riêng của đảng), xuất bản tháng 8.1975 (tôi đang có cuốn sách này). Và không chỉ trong sách, chính Tổng bí thư Lê Duẩn cũng từng rất hào hứng khẳng định trong diễn văn tại lễ kỷ niệm quốc khánh 2.9.1975 rằng kể từ nay đất nước vĩnh viễn sạch bóng quân thù, thênh thang con đường đi lên chủ nghĩa xã hội. Sự mừng rỡ say chiến thắng thái quá cùng sự kiêu ngạo đã làm họ không thấy những tai họa cận kề đang rình rập, kéo dài mãi tận bây giờ.
Nhưng có thể châm chước cho những suy nghĩ như thế nếu ở vào thời điểm núi lửa lịch sử phun trào dung nham quá nóng quá mạnh, chứ mãi về sau gần nửa thế kỷ, khi đất nước đang loay hoay xóa đói giảm nghèo, lo tụt hậu, ở khoảng cách rất xa so với những nước trước kia cùng xuất phát điểm với mình, tham nhũng tràn lan, đạo đức xuống cấp, văn hóa lộn xộn, dân chủ bị co hẹp… thế mà người đứng đầu đảng vẫn sung sướng tự hào “từ xưa đến nay, đất nước có bao giờ được thế này chăng”, “Quảng Trị đẹp nhất từ xưa đến nay”, “Dân chủ đến thế là cùng”… Đó là cái nhìn, cách nghĩ của anh binh nhì đang tập đội ngũ dậm chân tại chỗ chứ không phải của người đang làm chủ cuộc sống, chứ chưa nói gì lãnh đạo cuộc sống.
Chính thói kiêu ngạo cũng đã làm xói mòn phẩm chất đẹp đẽ từng có của người cộng sản. Đã có thời họ gắn bó với nhân dân, cùng vui cùng buồn, cùng chia bùi sẻ ngọt. Nhưng dần thói kiêu ngạo đã tách cá ra khỏi nước, khiến họ rất khó coi, trở thành lố lăng, kiểu như ông Bộ trưởng, Chủ nhiệm văn phòng Chính phủ Mai Tiến Dũng hùng hồn tuyên bố “Nếu ta sai thì ta xin lỗi, còn nếu dân sai thì dân phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”. Chắc nhiều người còn nhớ nhận xét nổi tiếng của bà Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan, đại loại “dân chủ của ta còn dân chủ gấp vạn lần dân chủ tư bản”. Dạng “lời hay ý đẹp” như thế nhiều lắm, chả thể kể ra hết được.
Thôi thì, nói như nhà thơ Việt Phương “Ta đã thấy những vết bùn trên các vì sao”, nay chỉ ra vết bùn sự kiêu ngạo của “sao”, tôi chỉ có mong muốn họ lắng nghe, thực tâm gột rửa để ngày càng trở nên sạch sẽ, gần gũi với mọi người dân trên đất nước này. Còn họ có quy kết tôi chống này đối nọ thì tôi cũng đành chịu vậy, chả cãi họ được.


13 tháng 8, 2018

Những khát vọng trở về


Tác giả:  Trương Duy Nhất

Theo BBC: Nhà báo Bùi Tín qua đời lúc 1:25 sáng, giờ địa phương ngày 11/8 tại bệnh viện André Grégoire ở Montreuil, ngoại ô Paris, Pháp, hưởng thọ 91 tuổi (ngày 1/7 âm lịch). 

HTS: Khi mình đang chán ghét một cái gì đấy mà có người cũng đã và đang chán ghét nó như mình thì mình xem người đó như là một đồng chí, đồng minh của mình. Hoàng Văn Hoan, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín... với tôi là những con người vĩ đại. Vĩ đại vì họ đi trước cả thời đại, đi trước cả hàng chục triệu con người đang mê muội tung hô cnxh và cncs. Vĩ đại vì các Ông đã dám từ bỏ tất cả, chức vụ cao sang, bổng lộc, quê hương, Tổ quốc để bày tỏ chứng kiến, bày tỏ sự phản đối về một thể chế thối nát, phản động. Vĩ đại vì từ bỏ để ra đi nói lên chính kiến của mình cũng có nghĩa là các ông bị thể chế này kết án tử hình vắng mặt, lên án các ông là đồ phản động... Những điều các ông thấy phải hàng chục năm sau, thậm chí hàng trăm năm sau cả bầy đàn "trung thành" khác mới thấy. Nghe tin Bùi Tín mất, tôi bồi hồi xúc động và nghĩ về Ông như một con người chân chính và đầy lòng quả cảm. Ông, người con trai của cụ Thượng thư Bùi Bằng Đoàn - của triều đình Nguyễn và sau là một bộ trưởng trong chính phủ Việt Minh của Hồ Chí Minh. Cuộc đời Ông bể dâu, trầm luân, đau khổ và trả giá rất đắt chỉ để được nói lên sự thật để rồi cuối cùng từ giã cuộc đời tại Paris. Kính phục thay.
Xin được kính cẩn nghiêng mình vĩnh biệt Ông. 
Đăng lại đây bài viết của Nhà báo Trương Duy Nhất, bài viết của một con người rất dũng cảm, dũng cảm và hi sinh như Hoàng Văn Hoan, như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên....  



Bùi Tín. Không quen, cũng chưa có cơ hội gặp. Nhưng tôi vẫn tâm nguyện rằng sẽ tìm ông, nếu dịp nào đó ngao du đến Pháp.
Nhưng không kịp. Ông đi mất rồi.
Như nhiều nhân vật bất đồng chính kiến khác đang sống lưu vong, mà tôi đã có cơ duyên trò chuyện. Trong số họ, không phải ai cũng tự tìm đường ra đi, nhiều người thoát khỏi ngục tù là bị trục xuất với đôi dép tổ ong rời tổ quốc.
Khi còn trong tù, Hải Điếu Cày đã từng trằn trọc, đắn đo suốt hai tháng sau khi được đại diện Bộ Ngoại giao Mỹ vào thăm, và “được” Bộ Công an Việt Nam yêu cầu anh phải rời tổ quốc. Anh thức đến rạc người trong những tính suy, chọn lựa. Và chính tôi, là người khuyên anh nên ra đi. Án anh quá dài, anh không thể chết trong tù. Anh ra đi, để còn có thể trở về, để còn cơ hội gặp lại gia đình, vợ con.
Nghe đâu, Bùi Tín cũng từng thổ lộ rằng ông muốn về để… chết trên quê hương.
Song, không phải ai trong số họ cũng trở về được như Phạm Duy.
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, cũng từng có lần thổ lộ với tôi về cái khao khát, ước ao được ngồi uống cốc cafe bên ghế đá Hồ Gươm, Hà Nội.
Hải Điếu Cày. Tôi đã từng đứng bên anh, ngừoi bạn tù thân quí của mình, từ bên kia Thái Bình Dương nhìn ngóng về tổ quốc. Hiểu nỗi lòng anh, tôi buột miệng ước rằng: Giá như có một chiếc cầu, hoặc con đường hầm xuyên Thái Bình Dương, để tôi có thể ôm vô lăng lao xe vun vút chui dứoi lòng đại dương mênh mông kia, chở anh về đất mẹ.
Dịp ngao du Mỹ 2 năm trước, anh Mặc Lâm, cựu Tổng biên tập RFA Việt ngữ đã rất thật với tôi rằng: ước sao được một lần về lại, chỉ để nấu vài món nhậu mời Bọ Lập (nhà văn Nguyễn Quang Lập) và văn hữu Sài Gòn.
Rồi Vũ Thư Hiên. Tôi thầm ước một lần được ôm ông. Vẫn giữ khư khư cuốn “đêm giữa ban ngày” để chờ được chính tay ông ký tặng. Cuốn “hồi ức chính trị của một người không làm chính trị”, chúng tôi bí mật truyền tay nhau đọc từ khi còn là một bản photo nhàu nát, gần hai chục năm trước.
Chưa có cơ duyên gặp ông. Nhưng tôi đã gặp, trò chuyện nhiều với em gái ông, cháu ông, và nhiều bạn viết thân quí của ông. Khi tôi vừa ra tù, biết được ý định lập “bảo tàng kỷ vật tù” của tôi, chính ông là người đầu tiên gửi góp về cho cái “bảo tàng kỷ vật” ấy chùm ảnh bộ quần áo tù của ông. Tôi khóc, khi nhận được seri ảnh này. Một bộ đồ tù không phải loại kẻ sọc Juventus lành lặn như thế hệ tù chúng tôi sau này. Đó là một bộ đồ tù rất đặc biệt, màu nâu gụ, vá chằng vá đụp.
Thế đấy. Hỏi sao họ không đau vì đất mẹ. Khát vọng trở về trong họ là có thật. Ai chẳng thế. Có ngừoi con nào lại dứt bỏ mẹ tổ quốc? Họ, trong nhiều hoàn cảnh, ra đi cũng chỉ bất đặng đừng, để đấu tranh cho mục tiêu dân chủ hoá đất mẹ, và cũng là để tìm hướng trở về.
Bao giờ, để tất cả họ, lớp ngừoi ra đi như giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Mặc Lâm… và ngừoi bạn tù thân quí Nguyễn Văn Hải Điếu Cày của tôi được trở về? Hoặc họ chưa được trở về, thì tôi còn kịp để một vòng khắp nơi giang tay ôm mỗi ngừoi trong số họ một lần. Không để trễ như hôm nay, khi tôi phải viết những dòng này thay nén nhang tiễn biệt anh Bùi Tín. Vâng, một ngừoi anh khả kính, dù chưa kịp gặp một lần.


9 tháng 8, 2018

Chiến tranh thương mại Mỹ - Trung: Mục tiêu của Donald Trump: Phá sản kế hoạch “Nhất đới - nhất lộ” của Trung Quốc


                                                                 Tác giả: Trần Ngọc Giàu
    

HTS: Một bài phân tích quá hay, quá dễ hiểu về một vấn đề rất khó hiểu với đa số người. Đọc xong thấy chuyến này Tập Cận Bình chết chắc. Ai không đọc hết bài báo này thiệt thòi ráng chịu.
"Mục tiêu mà Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ muốn đạt được trong cuộc chiến với Trung Quốc là gì? 

Đó là: xây dựng nền chính trị dân chủ, nâng cao dân quyền; trừng trị thói bá quyền, ức hiếp và xâm chiếm, đe dọa xâm chiếm các nước nhỏ; tôn trọng, thực thi nghiêm túc các luật pháp và định chế quốc tế về thương mại, ngoại giao, sở hữu trí tuệ, khoa học kỹ thuật…; bồi thường xứng đáng những hậu quả mà Trung Quốc gây ra cho những nước sở tại". 

VietTimes - Phát động cuộc chiến thương mại với Trung Quốc được khơi mào bằng hàng rào thuế quan, Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ Donald Trump phải chăng chỉ muốn đòi lại sự công bằng cho mước Mỹ về kinh tế?
Không! Đích mà ông Trump nhắm đến là phá sản kế hoạch “nhất đới- nhất lộ” của Trung Hoa.

Đích mà ông Trump nhắm đến là phá sản kế hoạch “nhất đới- nhất lộ” của Trung Hoa.

Hàng rào thuế quan - ngòi nổ của cuộc “chiến tranh” tổng thể
Cuộc tranh chấp mậu dịch Mỹ - Trung mở màn bằng lệnh áp thuế 34 tỷ USD vào ngày 6/7. Đáp lại, Trung Quốc cũng áp dụng thuế cho gói 34 tỷ USD tương ứng. 
Tiếp theo Mỹ tuyên bố đánh thuế lên hàng nhập khẩu từ Trung Quốc với kim ngạch vào Mỹ khoảng 200 tỷ USD, nâng tổng số kim ngạch hàng hóa Trung Quốc bị áp thuế lên 250 tỷ USD . 
Mức độ leo thang của cuộc chiến thương mại Mỹ - Trung diễn biến quá nhanh, chắc chắn là vượt ngoài dự kiến của Bắc Kinh. Sự lúng túng của Trung Quốc trong những ngày gần đây cho thấy Trung Quốc đã bộc lộ sự bế tắc trong đấu pháp. 
Vấn đề đặt ra là vì sao lại như vậy?
Giới quan sát cho rằng, Trung Quốc chưa đánh giá đúng tầm vóc của “cuộc chiến thương mại” này, chưa nhận định trúng và rõ những bước đi mang tính chiến lược mà Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump dự tính. Vì thế Trung Quốc dường như chưa lường trước được động cơ phát động cuộc chiến này của Tổng thống Donald Trump là gì.
Vậy động cơ Tổng thống Trump phát động “cuộc chiến thương mại” là gì?
Chúng ta đều biết rằng, “Nhất đới nhất lộ” (Một vành đai một con đường) là kế hoạch đầy tham vọng của Trung Quốc nhằm tạo ra một liên minh để đối trọng với Mỹ, tham vọng lật đổ Mỹ, đoạt vai trò điều tiết và thống soái nền kinh tế thế giới!
Nếu tham vọng của Trung Quốc thành hiện thực, không những vị trí “dẫn dắt thế giới” của Mỹ rơi vào tay Trung Quốc mà nước Mỹ sẽ còn bị tổn thất nặng nề cả về chính trị và kinh tế. Đó là thứ mà giới tinh hoa Mỹ không bao giờ chịu chấp nhận. Donald Trump là một trong số đó.
Nhận thức mối đe dọa tiềm tàng cho tương lai nước Mỹ, ngay từ cuối những năm 2000, doanh nhân Donald Trump đã nhiều lần cảnh báo giới cầm quyền Washington về mối đe dọa này. Tuy nhiên, hoặc do năng lực, tầm nhìn, hoặc vì những lý do nào đó mà các Tổng thống tiền nhiệm đã có những quyết sách sai lầm tạo điều kiện cho Trung Quốc lấn lướt, xâm phạm và thao túng không chỉ về kinh tế, mà còn cả an ninh, địa chính trị. 
Chặn đứng và làm phá sản kế hoạch “Một vành đai, một con đường” để cứu nước Mỹ là tâm huyết của ông Trump từ lúc tranh cử và sau khi bước vào Nhà Trắng.
Kế hoạch “Nước Mỹ trên hết” đã được ông Trump khởi động bằng tất cả các mũi giáp công từ thương mại, dầu mỏ, đến quân sự, đồng minh chiến lược, ngoại giao, địa chính trị.
Vì thế những kết cục đại loại như “Mỹ áp thuế 34 tỷ rồi sau đó tìm tiếp giải pháp”, “áp 250 tỷ xong Mỹ sẽ ngồi vào bàn đàm phán với Trung Quốc”, “liệu Trump có dám áp thuế 500 tỷ không”, hoặc “Trung Quốc xuống nước chấp nhận sự cân bằng trong cán cân mậu dịch và Mỹ sẽ hài lòng”… đều không phải là cái đích cuối cùng mà Donald Trump muốn nhắm tới.
Sự bất công trong mậu dịch là cái cớ để Mỹ phát động cuộc chiến chống sự bành trướng của Trung Quốc. Thắng lợi trong mặt trận thương mại là thắng lợi nhỏ trong mục đích to lớn của Tổng thống Donald Trump.
Vậy, mục tiêu mà Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ muốn đạt được trong cuộc chiến với Trung Quốc là gì? 
Đó là: xây dựng nền chính trị dân chủ, nâng cao dân quyền; trừng trị thói bá quyền, ức hiếp và xâm chiếm, đe dọa xâm chiếm các nước nhỏ; tôn trọng, thực thi nghiêm túc các luật pháp và định chế quốc tế về thương mại, ngoại giao, sở hữu trí tuệ, khoa học kỹ thuật…; bồi thường xứng đáng những hậu quả mà Trung Quốc gây ra cho những nước sở tại. 
Với kế hoạch to lớn này, quy mô của cuộc chiến không dừng ở mức tranh chấp thương mại, mà nó mở rộng trên nhiều mặt trận từ tiền tệ, mậu dịch, dầu mỏ, năng lượng đến chiến tranh quân sự, chiến tranh mạng, chiến tranh điện não, không gian.
Ngay từ ngày bước vào Nhà trắng, sau gần 20 tháng tạo lập nền tảng chuẩn bị chiến tranh, ngày 6/7/2018, Tổng thống Donald Trump đã chính thức châm ngòi nổ cuộc chiến tổng thể chống sự bành trướng của Trung Quốc.

Hàng rào thuế quan sẽ đem lại gì cho Mỹ?
Trước khi phân tích chi tiết, một lần nữa, chúng ta cần thấy rằng hàng rào thuế quan mà Tổng thống Trump lập ra là cái bẫy cực kỳ tinh vi.
Ngày 6/7, sau khi Trung Quốc công bố đáp trả mức thuế 25% cho 34 tỷ USD hàng hóa Mỹ nhập khẩu, thì coi như Trung Quốc đã chui vào bẫy. Tuy nhiên, đến lúc này Trung Quốc vẫn tự tin với tinh thần sẵn sàng quyết đấu. Cả hệ thống truyền thông của Trung Quốc vào cuộc chửi ông Trump và nước Mỹ hành động như “bọn côn đồ”.
4 ngày sau đó, 10/7/2018, khi Mỹ công bố áp thuế 200 tỷ, Trung Quốc mới giật mình nhận ra là đã sa vào bẫy. Ngày 11/7/2018, truyền thông Trung Quốc được chỉ thị nên dịu giọng, không được chọc giận ông Trump. Ngày 12/7 Thứ trưởng Thương mại Trung Quốc kêu gọi Mỹ khởi động đàm phán.
Lược qua những sự kiện như thế để thấy rằng mọi đường đi nước bước đã được Donald Trump tính kỹ như thế nào.
Hàng rào thuế quan thực ra chỉ là công cụ mà Tổng thống Trump đã khai thác triệt để, biến nó thành lá bùa vi diệu trong cuộc chiến mậu dịch với Trung Quốc và quân cờ chiến lược đang nằm trong tay ông Trump.
Tại sao có thể nói hàng rào thuế quan trong cuộc chiến thương mại này tạo ra lợi thế cho Mỹ và thiệt hại cho Trung Quốc?
Chính sự khác biệt về bản chất giữa hai quốc gia từ chính trị, kinh tế, nền tảng xã hội đến chuẩn mực đạo đức, trình độ dân trí… đã tạo ra thế cờ này. 

Đối với Mỹ, hàng rào thuế quan sẽ:
-Tăng ngân sách quốc gia nhờ tăng thuế nhập khẩu. 
-Kích thích kinh tế phát triển: hàng hóa của Trung Quốc trên thị trường Mỹ sẽ đắt đỏ thêm 25%. Lợi thế giá rẻ của hàng Trung Quốc sẽ vô tác dụng. Vì lúc này hàng Mỹ tương đương hoặc rẻ hơn hàng Trung Quốc, nhưng chất lượng lại vượt trội. Đây là lúc dân Mỹ dùng hàng Mỹ. Trong khi Luật thuế cải tổ của Chính phủ Mỹ đã giảm cho người dân từ 5-10% (so với thời B. Obama), một hình thức bù giá để người dân Mỹ dùng hàng Mỹ.
Hiệu ứng tất yếu là sản lượng hàng hóa, doanh số bán hàng và sức tiêu thụ hàng nội địa tăng lên. Tức là kinh tế tăng trưởng, đóng góp một khoản rất lớn cho ngân sách.
-Hút đôla chảy về Mỹ: để tránh hàng rào thuế quan 25% nhập vào Mỹ và để hưởng được ưu đãi thuế nội địa 18% cho doanh nghiệp của Luật thuế cải tổ các tập đoàn kinh tế của Mỹ đang đầu tư sản xuất ở Trung Quốc bán hàng vào Mỹ sẽ kéo về Mỹ. Một lượng đôla rất lớn sẽ đổ vào Mỹ, ngân sách sẽ phình lên nhờ thu thêm thuế sản xuất kinh doanh. 
-Tạo việc làm bền vững: việc làm sẽ tăng lên rất nhiều, thu nhập của người dân sẽ cải thiện, ngân sách cũng thu thêm khá bộn nhờ thuế thu nhập của người lao động. 
-Không có rủi ro cho hàng hóa xuất khẩu: hàng Mỹ xuất khẩu vào Trung Quốc chỉ ở mức 117 tỷ so với 2.400 tỷ USD kim ngạch xuất khẩu. Giả sử 117 tỷ USD không cần xuất sang Trung Quốc thì một vài thị trường nhỏ cũng giải quyết được con số này. Trong khi 50% là hàng kỹ thuật cao mang tính độc quyền, Trung Quốc rất khó tìm nguồn thay thế .
Đây là điểm yếu của Trung Quốc. Vụ việc diễn ra với Tập đoàn ZTE là một thí dụ điển hình. Mỹ tuýt còi không cho bán khoảng 30% linh kiện độc quyền, ZTE rơi vào tình trạng “ngạt thở”, đành chấp nhận đóng phạt 1,3 tỷ USD cộng thế chấp 400 triệu USD để được mở ống thở.
Còn đối với Trung Quốc: 
-Kinh tế Trung Quốc thiếu tự lực: nền kinh tế Trung Quốc lệ thuộc nhiều vào xuất khẩu (20,8% GDP); trong đó xuất vào thị trường Mỹ chiếm 20% tổng kim ngạch. Một thị phần đến 20% bị ảnh hưởng hoặc bị mất đi là một tổn thất kinh hoàng cho nền kinh tế. Hệ quả tất yếu sẽ kéo theo là chuỗi khủng hoảng: đình đốn sản xuất, thất nghiệp tăng cao, kinh tế suy sụp, rất có thể sẽ dẫn đến bất ổn xã hội.
-Sự bất lực của hàng rào thuế quan: đối với Trung Quốc, hàng rào thuế quan không những vô tác dụng đối với hàng nhập Mỹ, mà còn phản ứng ngược là “tự đem đá ghè chân mình” (như một nhà kinh tế Hồng Kong từng bình luận). 50 tỷ USD hàng linh kiện kỹ thuật cao mà Trung Quốc cần phải nhập, nếu áp 25% thuế sẽ là phép cộng vào giá thành sản phẩm. Đây là cú hồi mã thương “gậy ông đập lưng ông”. 
-Chỉ là xưởng gia công, lắp ráp: hàng của Trung Quốc đa phần không có ưu thế công nghệ cao, không có tính độc quyền, là công xưởng sản xuất đại trà với phẩm chất bình dân, rất dễ tìm nguồn thay thế ở bất cứ nơi nào. Hàng hóa Trung Quốc nhờ vào ưu thế duy nhất là giá rẻ, nay gặp phải phép cộng 25% sẽ mất hoàn toàn ưu thế.
-Trung Quốc đã lao vào cuộc chiến mậu dịch với “nước cờ liều”, bị thôi miên bởi “cao thủ” lão luyện là Tổng thống Trump. 
    
Mỹ đem “lá bùa” thuế quan để làm việc với từng quốc gia trong khối G7 và EU: đàm phán song phương để tìm thỏa hiệp tốt nhất. 
Nội dung 3 lần đàm phán, có thể được Trump thiết kế là một cái bẫy mà Mỹ cố tình giăng ra những điểm yếu để Trung Quốc càng chủ quan thách đấu đến cùng.
Nếu Mỹ đơn phương áp thuế quan, Trung Quốc không đáp trả, mặc dù là công bằng, nhưng Mỹ vẫn mất đi sự tôn trọng của các đồng minh và cũng là cơ hội cho Trung Quốc lôi kéo họ về phía mình. Nhưng khi Trung Quốc đã so găng lại là cơ hội cho Mỹ chơi nước cờ cuối cùng. 
Đồng thời đây cũng là cơ hội để Mỹ răn đe đồng minh. Chỉ sau 1 ngày Mỹ bắt đầu hiệp đấu thứ hai, Trung Quốc đã lên tiếng kêu gọi đàm phán. Chắc chắn là Mỹ không chấp nhận vì thắng lợi mậu dịch là quá nhỏ trong cái mục đích to lớn của Mỹ.
Sự xuống nước nhanh chóng của Trung Quốc là sự báo động cho khối G7 và EU xét lại đấu pháp của mình đối với Mỹ. Vì bản thân G7, EU đang xuất siêu vào Mỹ. Thị trường với sức mua cực lớn 2.400 tỷ USD của Mỹ là cái bánh cám dỗ bất cứ ai.
Nhân cơ hội này Mỹ sẽ đem “lá bùa” thuế quan để làm việc với từng quốc gia trong khối G7 và EU: đàm phán song phương để tìm thỏa hiệp tốt nhất.
Và trên thực tế EU đã “đầu hàng” Hoa Kỳ.
Nguồn: viettimes.vn


8 tháng 8, 2018

Sức mạnh của mạng xã hội và sự hối lỗi của kẻ làm điều xấu


Chiều tối ngày 4/8/2018, trên trang facebook (FB) cá nhân của người có nick Chu Mộng Long (CML) đăng dòng trạng thái (stt) dài như một bài báo ngắn với nhan đề: Xe Thành Hưng chở người như chở chó. Dòng trạng thái cho biết:
Tối ngày 3 tháng 8 năm 2018, CML đi công tác từ Quy Nhơn lên Buôn Ma Thuột trên chiếc xe giường nằm "cao cấp" của nhà xe Thành Hưng. Do đã đặt chỗ trước 15 ngày nên có chỗ nằm tạm ổn. Tuy nhiên khi xe chạy đến cây xăng Duy Tùng (Tây Sơn) thì tài xế không chạy nữa. Anh ta quát tháo hành khách không được nằm nữa mà ngồi dậy cho anh ta nhét khách. Hành khách phản đối vì tiền nhà xe thu giá giường nằm (200.000 đ/vé) mà nhà xe lại nhét khách đội lên số lượng gấp đôi, gấp ba, nghẽn ứ đến mức không thể cựa quậy.
Tất nhiên, hành khách hiền lành, chỉ không tuân lệnh tài xế chứ không có phản ứng gì căng thẳng. Nhưng tài xế và phụ xe thì rất căng thẳng với hành khách. Sau khi quát tháo, chửi hành khách ầm ĩ như chửi... chó thì tài xế tắt máy và nhốt hành khách trên xe với lệnh ra như sấm sét: Nếu hành khách không chịu ngồi dậy cho anh ta sắp xếp chỗ thì anh ta dừng xe tại đây cho đến sáng! Và anh ta làm thật. Cả tài lẫn phụ xuống xe ung dung ngồi đợi cho hành khách... chết ngạt.
Lúc này CML xô cửa xông ra và hỏi tài xế: Mày xem hành khách là người hay là chó? Tài xế quát: Chú bất bình thì gọi cho chủ nhà xe. Tôi chỉ là người làm mướn. Nghe thế CML gọi điện về cho chủ nhà xe Thành Hưng hỏi: Nhà xe nhét khách như chở chó, hành khách không biểu tình thì cơn cớ gì tài xế và phụ xe biểu tình, nhốt hành khách trong xe, tắt máy và không chịu chạy? Tôi sẽ điện thoại báo công an. Chủ nhà xe trả lời lại là thách CML báo công an rồi ngay lập tức khóa máy.
Xe dừng gần một tiếng, từ 10 giờ đến 11 giờ đêm. CML gọi công an huyện Tây Sơn là nơi chiếc xe đang đỗ lại nhưng không ai bắt máy.
Rốt cuộc hành khách đành chấp nhận ngồi dậy cho nhà xe nhét khách. Có những ông bà già cũng phải ngồi suốt đêm.
Tác giả CML cho biết thêm: Ông và mọi người đã phải thức suốt đêm. Dọc đường thỉnh thoảng thấy xuất hiện những toán công an tuần tra chặn xe. Nhưng CA luôn đứng từ xa. Không có công an nào lên xe kiểm tra, mặc cho cả trăm mạng người ngồi trên xe chờ... giải cứu. Mỗi khi gặp CA, tài xế nhảy xuống làm thủ tục rất nhanh rồi đi.
Dòng trạng thái đầy bức xúc trên chỉ ngay sau khi đăng đã có 1.700 lượt truy cập với 125 lượt bình luận và 808 lươt chia sẻ. Một sự lan truyền đến chóng mặt. Chu Mộng Long là chủ của một trang FB nổi tiếng với 2.759 người chơi FB kết bạn và 29.600 người theo dõi qua mạng xã hội lớn nhất hành tinh này. Vì thế dòng trạng thái đầy bức xúc của ông đã có sức lan tỏa và sự đồng cảm rất nhanh chóng va mạnh mẽ. Tất cả những bình luận dưới dòng stt đều đồng tình với sự bức xúc chính đáng của CML và nhiều người còn kêu gọi tẩy chay nhà xe này.
Hai ngày sau (6/8/2018), có lẽ do thấy sự phản đối của cư dân trên mạng xã hội đồng thời trong đó có không ít người là khách hàng đi xe của mình đã lên đến cơn cực điểm, trên trang FB của nhà xe Thành Hưng đã đăng dòng trạng thái với nhan đề: Nhà xe Thành Hưng và lời xin lỗi hành khách. Nguyên văn stt của trang FB Thành Hưng như sau: “Tôi Huỳnh Thanh Hạnh - Chủ nhà xe dịch vụ vận tải Thành Hưng tuyến Quy Nhơn – Đăk Lăk. Vừa qua vào ngày 03/8/2018, nhà xe chúng tôi trong quá trình nhận khách do sơ suất nên đã xảy ra tình trạng không có chỗ sắp xếp cho khách. Nha xe cam kết không tái phạm và hứa sẽ thay đổi cách phục vụ hành khách tốt hơn trong thời gian tới. Nay nhà xe Thành Hưng chúng tôi cũng gởi lời xin lỗi chân thành đến ông Chu Mộng Long và tất cả quý khách đi trong chuyến ngày 03/8/2018.
Để ngày một mang đến cho quý khách một dịch vụ tốt hơn nữa:
- Nhà xe rất mong những lời góp ý chân thành từ tất cả mọi người, để ngày một hoàn thiện dịch vụ mình hơn nữa.
- Xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các Qúy khách đã, đang, sẽ ủng hộ Nhà Xe Thành Hưng trong thời gian tới!
Một lần nữa xin chân thành cảm ơn quý khách!”
Cùng với dòng trạng thái đăng công khai nhằm xin lỗi CML và hành khách, ông CML còn cho biết: Báo chí và công an cũng vào cuộc. Chủ nhà xe cũng đã gọi điện cho ông nhiều lần và chân thành cáo lỗi hành khách. Dù đang cơn giận ngút trời nhưng là một trí thức, một nhà giáo, CML cũng đưa ra lời đề nghị rất mang tính xây dựng cho nhà xe Thành Hưng với cách cứu vãn tốt nhất lúc này là công khai xin lỗi hành khách và cải thiện ngay lề lối làm ăn.
Ông cũng cho biết thêm: Lâu nay ông từng rất có thiện cảm với xe Thành Hưng, đến mức có những lúc "sơ suất" chở khách và chất hàng hơi quá tải, ông vẫn cảm thông. Xe Thành Hưng có anh tài xế tên Mẫn rất dễ mến, gần gũi, đến mức mỗi lần thấy CML lên xe là anh em rất vui.
Trong stt viết sau khi nhà xe Thành Hưng đăng lời xin lỗi, CML hy vọng nhà xe Thành Hưng từ nay rút kinh nghiệm sâu sắc để phục vụ hành khách tốt hơn. Ông cũng không quên chúc nhà xe và những chuyến đi thượng lộ bình an, vui vẻ.
Thiết nghĩ đây cũng là bài học cho những nhà xe khác. Hành khách gặp sự cố như vừa rồi cũng nên lên tiếng vì an toàn của chính mình và cho mọi người.



Nguồn:


7 tháng 8, 2018

Ở đây thêm chút xíu là tù cả đám bây giờ!…


Tác giả: Loc Duong
Ha ha...
Vui cái đầu mày. Tao mà biết vầy, hồi đó tao rót nước sôi xuống hầm cho không thằng nào còn trồi đầu lên được… (Loc Duong)



Như mọi ngày, cứ vào lúc tờ mờ sáng, mẹ Ngu Thị Muội lại mò mẫm xuống con rạch bên nhà để mong kiếm con cua, con tép cho hai bữa ăn của mình. Hồi lúc trước mẹ còn làm biếng, chỉ ngồi nhà ăn cơm với muối, mấy ngày liền mẹ không đi cầu được, bụng sình lên, mẹ sợ lắm rồi. Cho nên bây giờ dù mưa hay nắng, mẹ vẫn phải làm siêng lặn lội thân cò, kiếm chút chất dinh dưỡng nuôi cái thân già không ai ưa của mẹ.
Sáng nay, mới bắt được hai con tép con lận vào cạp quần thì có một đoàn cán bộ xã tới kêu mẹ lên để có phái đoàn quay phim, phỏng vấn, sau đó sẽ trao tặng quà cho mẹ. Nghe có quà, mẹ lóp ngóp leo lên, lòng mừng khấp khởi….Về tới nhà mẹ, họ yêu cầu mẹ thay đồ mới để lên phim, mẹ nói:
– Tao đâu còn đồ mà thay? Có cái quần khác, phơi từ hôm qua tới giờ còn ướt, làm sao giờ?
Tay phóng viên tỏ vẻ sốt ruột:
– Thôi kệ đi, cứ cho bả mặc quần ướt. Tôi chỉ quay nửa phía trên thôi, không ai thấy đâu.
Ông trưởng đoàn bèn nhanh nhẩu bày ra trên mặt bàn gỗ xiêu vẹo vài cái tách uống trà lấy từ trong túi đồ nghề ra, lại thêm đĩa trái cây là hai trái Thanh Long và một bó nhãn. Thấy trái cây, mắt mẹ sáng quắc lên, cái bụng đói sôi lên òng ọc, mẹ thò tay ra toan lấy ăn nhưng chị cán bộ giữ tay mẹ lại:
– Cái này để quay phim, không phải để ăn. Tụi tui còn đi quay mấy nhà khác nữa, má làm như chết đói tới nơi..
Ông trưởng đoàn ngồi xuống cái ghế đối diện với mẹ,  cầm máy thu âm lên và bắt đầu cuộc phỏng vấn:
– Xã hội ta luôn tri ân những người có công. Hôm nay thay mặt chính quyền địa phương, chúng con đến thăm hỏi để xem cuộc sống hàng ngày của mẹ thế nào?
– Bây không thấy người tao xanh lả xanh lướt đây sao?
Ông trưởng đoàn trừng mắt:
– Mẹ không được nói đói, nghe kỳ lắm, mẹ phải nói là no, mẹ nói lại đi.
– Ừa. No, no dữ lắm. Bây không thấy người tao xanh mét đây sao?
Ông trưởng đoàn phấn khởi nhìn thẳng vào ống kính máy quay phim, cái miệng hô hốc há to ra trước micro:
– Ngày trước, trong kháng chiến mẹ rất kiên cường.  Dù thiếu thốn đến mấy, mẹ vẫn hàng ngày rót cơm nước xuống hầm nuôi sống cán bộ. Nay chắc niềm vui của mẹ sẽ nhân đôi….?
– Vui cái đầu mày. Tao mà biết vầy, hồi đó tao rót nước sôi xuống hầm cho không thằng nào còn trồi đầu lên được…
Ông trưởng đoàn làm mặt giận:
– Mẹ nói gì kỳ quá. Đang quay phim mà, yêu cầu mẹ nói cho đúng chính sách. Giờ xin mẹ cho biết: Cuộc sống của mẹ luôn được chính quyền xã quan tâm, chăm sóc, mẹ thấy sao?
– Quan tâm chăm sóc bà nội tao. Lâu lâu tao cần chuyện lên xã, gặp mấy con cán bộ mặt mày hung dữ như mụ phù thủy ….
Ông trưởng đoàn nổi cáu:
– Mẹ không được nói xấu cán bộ. Mẹ phải nói cán bộ chúng con rất hiền lành, rất thương dân. Nghe chưa? Hay là mẹ muốn ăn bạt tai?
Sợ bị đòn,  mẹ đành leo lẻo cái mồm:
– Ừa, thiệt ra khi có chuyện cần lên xã, mấy cô cán bộ mẹ gặp đều hiền lành, dể thương như mụ phù thuỷ….
Ông trưởng đoàn nhoẻn miệng cười thoả mãn:
– Xin hỏi mẹ câu chót:  Mẹ có ước mơ gì không?
– Có. Có chớ. Mẹ ước mong thằng Mỹ quay trở lại như ngày xưa, để mẹ khỏi phải lo đói như bây giờ. Hồi đó nói nó ác, chứ nó dễ thương thấy mồ. Đi hành quân về, nó làm biếng vác nặng, gặp mấy người già già như mẹ là nó cho hết đồ hộp trong ba lô của nó. Mẹ ăn không hết, mà lúc đó mẹ ngu gì đâu, mẹ chuyển xuống hầm cho mấy thằng chó đẻ ăn…
Nghe tới đây, ông  trưởng đoàn gào lên:
– Thôi, cúp. Tắt máy. Dọn đồ nghề đi nhà khác. Ở đây thêm chút xíu là ở tù cả đám bây giờ…../.


6 tháng 8, 2018

Luật Đặc khu đang được cân nhắc lại


Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc cho biết thông tin đó khi xác nhận việc UB Thường vụ Quốc hội chưa xem xét dự án luật này tại phiên họp thứ 26, bắt đầu từ tuần sau, 6/8. 
—————

Ông Nguyễn Hạnh Phúc – Tổng Thư ký Quốc hội – cho biết dự luật đang được xem xét một cách thận trọng.
Thông cáo mới nhất về chương trình kỳ họp thứ 26 của UB Thường vụ Quốc hội phát đi từ Văn phòng Quốc hội không còn nội dung cho ý kiến về dự án luật Đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt (đặc khu) như chương trình được lên trước đó.