Tôi vốn không tin vào một giáo lí nào. Sống ở đời thấy cái gì hợp lí với mình thì tôi làm, dù có thể điều đó không hợp lí với nhiều người khác.
Nhưng trong giáo lí nhà Phật hay nói về luật nhân quả,
điều đó thì tôi tin. Không phải là tôi tin Phật giáo mà là tôi tin vào một điều
mà mình cho là hợp lí. Trên thực tế phật giáo ở VN ngày nay đang ngày càng tào
lao hóa nếu không nói là đang lưu manh hóa. Tôi cam đoan 100% tất cả những tay
thầy cúng đều là những tên đại bịp.
Nhân quả là do con người tự tạo nên. Điều này cũng
giống như ta trồng một cái cây. Ta chăm bón thương yêu thì cây sẽ tươi tốt,
ngược lại cây sẽ cằn cỗi và chết. Trồng cây hãy nâng niu ngay từ khi nó mới
thuộc về ta. Cây tươi tốt hay hiu hắt rồi chết đi đều do một tay ta. Đó gọi là
nhân – quả.
Khi được đọc cuốn Muôn kiếp nhân sinh của Nguyên
Phong, một GS Việt kiều Mĩ với tên thường được biết đến trong giới đại học là
GS. John Vu (Ông cũng chính là tác giả cuốn sách bất hủ Hành trình về phương
Đông ra đời từ 45 năm trước, 1974), tôi càng thấm thêm điều đó.
Muôn kiếp nhân sinh đã được xuất bản và tái bản ở hàng
chục nước trên thế giới. Ở VN đã được tái bản lần 2 vào tháng 3/2020 bởi NXB
Tổng hợp TP HCM.
Ngày hôm qua tôi đã thức đọc từng trang của Muôn kiếp
nhân sinh và vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, liên hệ với những trang đời của mình và
quanh mình.
Tết đoan ngọ ngày mùng 5/5 âm lịch mới đi qua, tôi
thấy nhiều người mua về một chùm xương rồng treo trước cửa để xua đuổi ma quỉ
và mong may mắn về cho mình.
Tôi chả tin vào điều tào lao ấy nên chưa bao giờ làm.
Tay hàng xóm trước nhà tôi là một người cực kì mê tín.
Cửa nhà hắn treo đầy cây xương rồng. Hắn cúng bái vô cùng nghiêm túc, sùng tín
phật giáo đến mức quanh năm bàn thờ phật trên lầu luôn sáng đèn; nhà hắn còn
treo đủ thứ gương bát quái trước cửa dọi chiếu hết tà ma sang nhà hàng xóm đối
diện... Nhưng hắn sống thì rất phiền toái. Mấy chậu cây để trên ban công hắn
tưới nước chảy tùm lum xuống người đi đường, đứng trên ban công hắn khạc nhổ
xuống đường như nhổ vô thùng rác, nuôi chó cho phóng uế bừa bãi trước nhà hàng
xóm; hút thuốc phun khói mù mịt và ho sù sụ, hát karaoke mở âm lượng hết cỡ...
Tôi nhìn cách sống của tay hàng xóm và nghĩ hắn sống như đang tự sát.
Nhưng hắn lại có một điều rất tốt. Mấy lần con gái tôi
ra khỏi nhà quên khóa cửa, cổng ngõ mở toang. Từ ngoài cổng nhìn vô phòng khách
thấy không một bóng người. Thế là anh ta bắc cái ghế ngồi canh sang nhà tôi chờ
cho đến khi thấy bóng người trong nhà thì kêu to ra đóng cổng lại. Không có anh
hàng xóm tốt bụng có khi nhà tôi đã bị trộm khoắng mấy lần.
Điều tốt đó khiến tôi bỏ qua hết những điều xấu của
ông hàng xóm.
Thế rồi bỗng một ngày tháng tư năm ngoái, tôi thức dậy
lúc gần sáng thấy bên nhà anh hàng xóm đèn đuốc sáng choang. Giữa nhà là cỗ
quan tài đỏ chói. Anh ta ngã bệnh từ chiều, vô BV được một lúc thì chết. Vợ con
chở về làm đám.
Tôi bất ngờ đến sửng sốt và giật cả mình. Anh ta mới
56 tuổi. Tôi không thấy ghét nữa mà bỗng thấy thương anh ta vắn số.
Cách sống theo lối tự sát của anh ta đã mang lại hậu
quả đen tối một cách nhãn tiền.
Nói Luật nhân quả, đừng để thấy mới tin là vậy.
@ Có một cuốn sách ảnh rất đẹp vừa mới xuất bản của
nhà nhiếp ảnh Minh Đạo. Đó cũng là một cuốn sách quý. Tác giả đem tặng cho một
người bạn của tôi, người bạn đó thấy ảnh trong sách quá đẹp nên tặng lại tôi.
Tôi nhận rồi bỏ luôn vô túi, về đến nhà lật ra xem thì ngay trang đầu thấy tác
giả ghi là tặng cho một ông nào đó tên là Vương Đình Huệ, UVBCT, BT thành ủy
HN. Vậy thì chắc là ông Huệ bí thư HN sẽ nhận được một cuốn mà lời đề tặng sẽ
là cho một cái tên khác. Một sự nhầm lẫm không có gì tai hại và thấy cũng dễ
thương. Đáng lẽ ra cuốn sách ảnh này đang nằm trên bàn làm việc ông Huệ thì giờ
đây nó đang nằm trên bàn làm việc của tôi. Sự đời có những cái ngẫu nhiên tưởng
như đến vô lí thế mà vẫn cứ có lí.