Chiều nay do đội
quân Ban Thư kí HĐCT làm không kịp tiến độ nên 2 tổ chấm được nghỉ xả láng. Ăn
trưa xong ngủ một giấc thỏa thuê liền gọi điện rủ rê bác Trần Mùi đi cfe HHT.
Trần Mùi là nghệ
sĩ vĩ cầm nổi tiếng của Nhà hát Ca múa nhạc Việt Nam; là phu quân của ca
sĩ, NSUT Tô Lan Phương rất nổi tiếng trong những năm chiến tranh chống MĨ và chống
Tàu.
Hai anh em tôi
chơi với nhau cũng đã chục năm nay, từ khi Trần Mùi còn làm ở Sài Gòn Tiếp
thị và Hàng VN chất lượng cao.
Tối nay vô FB thấy bác Trần Mùi đăng hình hai anh em ngồi cfe HHT và có
cả bài viết sau, cũng đã lâu lắm rồi, từ 2012.
Với NS. Trần Mùi chiều nay
Gần
2 năm nay giờ mới gặp lại Hà Tùng Sơn. Cùng hàn huyên bên ly cà phê, chụp với
nhau một tấm ảnh và nhớ nhiều kỷ niệm cũ...một bài viết về Hà Tùng Sơn vào
tháng 6.2012 nay đăng lại để tặng "Người bạn xứ Nẫu".
...Không nhớ là bao năm rồi, nhưng có lẽ từ rất lâu
tôi biết anh khi tới Đài Truyền hình Bình Định làm việc.
Gặp anh, quen anh và dễ nhớ bởi hình thức gồ ghề, người chắc nịch như người dân vùng quê anh Làng Thọ Lộc tỉnh Quảng Bình.
Mà đã là dân của sông nước thì phấn lớn hay “ăn to nói lớn” đó cũng là điều dễ hiểu.
Quen nhau ắt hẳn là cái duyên, rồi hợp nhau cũng là sự chân tình…
Cho nên mỗi lần ra Bình Định, tôi phải tìm tới anh, trò chuyện “trên trời dưới biển” và “chén tạc chén thù”…
Gặp anh, quen anh và dễ nhớ bởi hình thức gồ ghề, người chắc nịch như người dân vùng quê anh Làng Thọ Lộc tỉnh Quảng Bình.
Mà đã là dân của sông nước thì phấn lớn hay “ăn to nói lớn” đó cũng là điều dễ hiểu.
Quen nhau ắt hẳn là cái duyên, rồi hợp nhau cũng là sự chân tình…
Cho nên mỗi lần ra Bình Định, tôi phải tìm tới anh, trò chuyện “trên trời dưới biển” và “chén tạc chén thù”…
Blog
Hà Tùng Sơn mới đây viết “Nốt trầm xao xuyến” kèm theo một vài bức ảnh. Ảnh
anh chụp với những người bạn thâm giao hồi anh còn đảm trách công việc Trưởng
phòng Biên tập Chương trình của Đài Phát thanh & Truyền hình Bình Định… Nét
ưu tư, trầm buồn thoang thoảng gợi nhớ “Cái thưở ngày xưa ấy” hiện rõ trên
khuôn mặt nửa vui nửa buồn…và tôi ấn tượng hơn là bức ảnh chụp căn nhà - nơi
gia đình anh ở trên con đường nhỏ yên ả nằm sát ngay mép núi ở Quy Nhơn.
Tôi nhớ, bởi có đôi lần ghé qua.
Tôi nhớ, bởi có đôi lần ghé qua.
Anh
nhớ, nhớ đau đáu nơi ấy… bởi nó gắn bó gần một đời người với bao kỷ niệm vui,
buồn, trăn trở…cho dù hôm nay anh và gia đình đã yên bề định cư tại Sài Gòn.
Nhiều khi tôi nghĩ anh là người của xứ Nẫu, bởi anh rành xứ này như rành con sông giếng nước, con đò của quê hương của anh, nơi cảnh vật sông núi thật hữu tình và…vô hình chung quê anh cùng xứ Nẫu Bình Định đã ngấm vào con người anh cái chất thơ ca lãng mạn của sông của biển và của núi…
Thời chiến tranh, anh là người lính.
Khi hòa bình, lại tiếp tục “dùi mài kinh sử” và sau này là giảng viên Khoa Ngữ văn Đại học Quy Nhơn, một Nhà giáo đúng nghĩa :
Có tâm, có kiến thức và tầm nhìn được sinh viên nể trọng,
Một nhà báo có bề dầy kinh nghiệm nơi quê hương của người Anh hùng áo vải Quang Trung Nguyễn Huệ…
Vậy làm sao mà không nhớ không thương ?
Khi biết tôi sắp sửa đi Bình Định, anh Email nhắn :
“Bác đi Quy Nhơn cho em gửi theo vào đó sự thèm thuồng và nhớ về Quy Nhơn nhé”
Nhiều khi tôi nghĩ anh là người của xứ Nẫu, bởi anh rành xứ này như rành con sông giếng nước, con đò của quê hương của anh, nơi cảnh vật sông núi thật hữu tình và…vô hình chung quê anh cùng xứ Nẫu Bình Định đã ngấm vào con người anh cái chất thơ ca lãng mạn của sông của biển và của núi…
Thời chiến tranh, anh là người lính.
Khi hòa bình, lại tiếp tục “dùi mài kinh sử” và sau này là giảng viên Khoa Ngữ văn Đại học Quy Nhơn, một Nhà giáo đúng nghĩa :
Có tâm, có kiến thức và tầm nhìn được sinh viên nể trọng,
Một nhà báo có bề dầy kinh nghiệm nơi quê hương của người Anh hùng áo vải Quang Trung Nguyễn Huệ…
Vậy làm sao mà không nhớ không thương ?
Khi biết tôi sắp sửa đi Bình Định, anh Email nhắn :
“Bác đi Quy Nhơn cho em gửi theo vào đó sự thèm thuồng và nhớ về Quy Nhơn nhé”
Ôi,
người bạn của tôi ! Sài thành hoa lệ cùng với sự bận rộn tới chóng mặt cho dù
có đầy đủ, cho dù có hoa lệ đến mấy đi chăng nữa…Hà Tùng Sơn vẫn nhớ, vẫn
thương về một vùng yên ả đến se lòng…
Bài và ảnh : Trần Mùi
Bài và ảnh : Trần Mùi
TP
Hồ Chí Minh 23.6.2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có nhận xét mới