Tính tôi hễ cứ được đi là thích dù là
đi bất cứ nơi đâu. Đi nước ngòai người ta đi Tây đi Mĩ thích đã đành, tôi đi
Lào đi Campuchia cũng thích. Trong nước cũng vậy, đi đến miền nào tôi cũng
thích. Đi miền Đông, miền Tây, Tây Nguyên, miền Trung, miền Bắc gì tôi cũng
thích hết. Nhưng lạ một điều là với những chuyến đi về miệt miền Tây dù đã đi rất
nhiều lần, nhiều đến mức không nhớ là mấy chục lần nhưng lần nào đi tôi cũng có
rất nhiều cảm xúc.
Phải chăng vì sông nước miền Tây hiền
hòa mát mẻ, vì con người miền Tây chất phác hiền lành; hay vì những món ăn dân
dã miền Tây cuốn hút tôi… Có lẽ là tất cả. Chỉ biết là lòng tôi luôn dạt dào
náo nức mỗi khi được về với miền Tây, về với những miệt vườn cây trái sum suê.
Cách đây mới tròn một tháng, tôi đã
có chuyến đi chơi vi vu với những người bạn, người đồng đội Lê Quang Phương,
Nguyễn Quang Ngọc, Lê Đăng Sơn từ Tiền Giang Mỹ Tho đến Cần Thơ, Đồng Tháp.
Vậy mà suốt một tuần qua khi cùng hai
bạn trong trường làm chuyến công tác đến các Sở GD và ĐT miền Tây, được rong ruổi
trên khắp 9 tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, nơi nào tôi cũng đã từng đặt chân đến,
tôi vẫn thấy tràn đầy xúc cảm và sung sướng vô cùng.
Trước hết, đây là chuyến công tác chứ không phải đi chơi với khẩu hiệu "Nêu cao tinh thần trách nhiệm". Người đứng giữa là Dự, Phó GĐ Sở GD và ĐT Cà Mau. Làm việc xong ra cổng chụp hình lưu niệm.
Đi qua huyện Giá Rai tỉnh Bạc Liêu ghé vãn cảnh Thánh đường Tắc Sậy, nhà thờ lớn nhất miền Tây, là địa chỉ hành hương của giáo dân cả nước.
Tượng Đức Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp, người sáng lập ra họ đạo và thánh đường Tắc Sậy, vì tình nguyện chết thay cho giáo dân được sống, ông bị Việt Minh giết chết năm 1946. Câu nói nổi tiếng của Ông trước khi bị quân VM hành quyết là: "Tôi sống giữa đoàn chiên và nếu có chết cũng chết giữa đoàn chiên. Tôi không đi đâu hết". Bây giờ ai đi qua Bạc Liêu cũng ghé viếng Thánh đường và vái lạy Ông.
Những cung đường đi qua. Nghĩa đang mua vé qua phà Cao Lãnh
Mỗi lần qua một con phà vùng sông nước Cửu Long là một dịp nghỉ ngơi, vãn cảnh
Tọa độ 0 nơi Đất Mũi. Với người cầm lái vĩ đại tên là Hồ Trọng Nghĩa. Những lần trước để ra được đây tôi phải đi bằng ca nô cao tốc mất hơn 2 tiếng đồng hồ. Đi ca nô cũng thích nhưng hơi sợ vì tôi nhát nước, không biết bơi. Lần này đã có đường bộ với những cây cầu và cung đường rất đẹp trong một dự án cấp nhà nước mới cắt băng khánh thành chưa được 3 tháng nên đây là lần đầu tiên tôi được ra Đất Mũi bằng đường bộ. Từ TP. Cà Mau ra tới Đất Mũi đúng 100km.
Doi đất cuối cùng của cực Nam Tổ quốc. Đến đây mà không xúc động không phải là con dân nước Việt
Buổi sáng bên bờ biển Rạch Giá, Kiên Giang
Trong một quán cafe lấn biển ở Rạch Giá. Bên khung cửa sóng biển vỗ ì oạp. Một cảm giác rất xúc động với tôi
Một li cafe đá mát lạnh trên biển Rạch Giá
Cafe tan chảy như lòng người đang tan chảy
Trên quê hương Bác Tôn, TP. Long Xuyên, An Giang. Dưới chân tượng Bác Tôn
Tại Sở GD và ĐT Kiên Giang (TP. Rạch Giá)
Về Đồng Tháp mà không đến Đầm Sen thưởng thức món chuột đồng nướng lu thì coi như chưa đến Đồng Tháp. 3 chú chuột nướng lu này có giá 114.000 đồng = 38.000đ/con. Ngon nhức răng. Ăn mỗi người một con là ngất ngây.
Và cá lóc nướng quấn lá sen non chấm mắm me. Cũng nhức răng luôn
Cafe võng, một nét văn hóa của người miền Tây trên đường thiên lí. Ngủ một giấc thiệt ngon ở Tiền Giang và không muốn về lại Sài Gòn nữa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có nhận xét mới