9 tháng 11, 2012

Người tốt việc tốt



Từ ngày vô Sg định cư, tôi như trở thành công dân gương mẫu của tổ dân phố và cả của khu phố. Mà lí do cũng không hiểu là từ đâu mà ra nữa. Bằng chứng là tổ dân phố hay khu phố họp bất cứ cuộc gì cũng có mặt tôi. Mà không đi cũng không được vì ông tổ trưởng dân phố thường gởi giấy mời từ trước cả mấy ngày, sát giờ họp lại làm thêm cú điện thoại, không đi có mà mặt mo. Mà cũng lạ, sao dân phố ở đây hay họp thế không biết. Thường là 2 tháng 1 lần. Có khi tháng 1 lần. Cứ mỗi lần thấy tôi mặc áo thun, đeo dép lê loẹt xoẹt đi họp, vợ lại bảo: Ông đúng là công dân số 1 đấy. Làm tôi phải chỉnh lại: gương mẫu thôi, còn số 1 thì cả nước này đã chỉ bầu có 1 người là ông Kụ Minh ru ở ngoài Nghệ rồi. Không đến lượt tui đâu. 
Dài dòng vậy để kể chuyện tối qua đi dự hội nghị đại đoàn kết toàn dân của khu phố 4 phường Tân Sơn Nhì của tôi. Ông trưởng ban mặt trận khu phố đọc báo cáo rất giống với báo cáo của anh Trọng tại hội nghị trung ương 6 (hík, khu phố tôi tầm cỡ vậy đấy), cũng có đủ tình hình trong nước và thế giới, từ học tập tấm gương đạo đức HCM đến phong trào phê và tự phê trong đảng, từ ông Obama bên xứ cờ hoa mới trúng lại tổng thống đến chống ma túy mại dâm đủ cả. Vụ đó nghe nhàm rồi. Cái tôi quan tâm là báo cáo cho biết: cả khu phố có 650 hộ sinh sống, trong đó có hơn 450 hộ là có hộ khẩu Tp, còn lại là dân tạm trú. Nghĩa là cứ 3 nhà thì có một nhà không có hộ khẩu. Mà không có hộ khẩu thì chuyện học hành của đám trẻ con vô cùng trở ngại. Sao cái hộ khẩu Tp mà lại như hàng xa xỉ thế không biết.
Đến màn tuyên dương khen thưởng thì ông trưởng khu phố lên đọc quyết định công nhận các hộ gia đình sau đây đạt gia đình văn hóa: Có tổng cộng hơn 450 hộ. Nghĩa là tất cả những hộ nào có hộ khẩu thì đều là gia đình văn hóa tất. 100%. Chưa ở đâu cái khái niệm Văn hóa lại bèo bọt, rẻ rúng như thế.  Thảo nào mà hẻm hốc nào của Tp cũng đều có một cái cổng chào khu phố văn hóa. Bên trên là một lá cờ bạc phếch phất phơ bay. 
Tiếp đó là công bố quyết định của chủ tịch phường biểu dương danh hiệu người tốt việc tốt. Có đến 25 tấm gương loại này kèm theo một tấm bằng to như cái giấy khen được ép giấy bóng kiếng đàng hoàng. Trong đó có tên tôi. Ôi trời, thiệt là xúc động và tự hào.  Thú thiệt là tôi sống ở Bình Định hơn 30 năm, chính xác là 31 năm mà cho đến ngày xắn quần ra đi trong lưng không lận được một mảnh giấy khen nào. Vậy mà chỉ mới chân ướt chân ráo vô Sg 2 năm đã thành công dân mẫu mực, thành người tốt việc tốt có bằng danh dự hẳn hoi.
Về nhà trưng mảnh bằng ra khoe, mụ vợ thắc mắc: tại sao ông lại thành người tốt việc tốt của phường nhỉ. Nghĩ mãi thì cũng ra lí do: tham gia họp hành dân phố đầy đủ; có nộp ngay các khoản tiền khi tổ dân phố đi thu tận nhà mà không gợn chút thắc mắc (có đâu khoảng 15 loại thu từ tiền rác đến tiền điện thoại, kể cả vụ góp đá cho Trường Sa hay thu tiền ủng hộ đồng bào miền Trung thân yêu bị thiên tai bão lũ năm nào cũng có);
Vậy thì người tốt việc tốt là đúng quá rồi. Còn lăn tăn gì nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới