Có một hôm lướt Facebook tôi thấy mục quảng cáo hiện lên trang chào bán dự án nhà phố ở khu đô thị Tây Bắc Củ Chi với
mức giá rất mềm chỉ từ 370 triệu/lô trở lên. Dự án này đang mời chào các nhà đầu tư và những
ai chưa có nhà đất ở SG tham gia mua bán để ở và kiếm lời.
Tôi lướt xem và
nghĩ đất đai nào ở SG này mà rẻ rề thế nhỉ. Lại nằm ở Củ Chi là vùng đất mà tôi đã đi qua
nhiều lần và rất thích. Thích vì chưa nghe ai nói nó bị nạn ngập nước với triều
cường như ở các quận 12, Thủ Đức, quận 2, quận 7, Bình Thạnh…; lại cũng không
thấy nhắc đến việc nó bị ô nhiễm môi trường như Bình Chánh, Bình Tân, Hóc Môn… Thích vì
đó là vùng nông thôn cây cỏ vườn tược xanh tốt giáp với tỉnh Tây Ninh nơi có hai
con sông Vàm Cỏ Tây, Vàm Cỏ Đông rất đẹp đã một thời đi vào thơ ca nhạc họa lại rất gần với cửa khẩu quốc tế Mộc Bài, chỉ
mất hơn tiếng đồng hồ là đã từ SG đặt chân qua nước bạn CPC, được tiếng có chuyến
xuất ngoại trong đời để ghi vô lí lịch làm oai với thiên hạ.
Thông tin trên FB
của Cty địa ốc có trụ sở ở đường Cộng Hòa rất gần nhà tôi còn cho biết hiện đã
có hơn 80% số lô đất của dự án đã được các nhà đầu tư từ SG lên kí hợp đồng
đăng kí mua hết rồi. Số còn lại Cty sẽ tổ chức xe 7 chỗ đưa khách hàng lên tận
nơi chọn mua vào chủ nhật 9/1/2017. Chỉ 370 triệu mà có lô đất đàng hoàng để
làm nhà, hời thế. Tò mò tôi để lại email và số điện thoại đăng kí đi xem, mua
thì không nhưng ít nhất cũng được chuyến đi thăm thú Củ Chi miễn phí và nhất
là hiểu thêm về một dự án phát triển nhà ở của Tây Bắc SG. Ngày chủ nhật thì
tôi thường nằm khểnh lướt mạng và viết linh tinh. Được người ta tổ chức cho
chuyến đi ra ngoại thành miễn phí sao lại không đăng kí đi cho thỏa chí tang bồng.
Tối thứ 7 ăn xong đang
nằm nhìn bóng đèn cho tiêu cơm thì có số điện thoại lạ gọi với giọng Nghệ rất lịch sự
và trân trọng: Chú Sơn đấy ạ, cháu là Nguyễn Đình Đại nhân viên của Cty địa ốc
Cộng Hòa (tạm định danh cho nó là thế vì cty này nằm trên đường Cộng Hòa còn
tên gì thì không nhớ). Sáng mai đúng 8 giờ mời chú có mặt ở cty cháu để đi tham
quan dự án và mua đất ạ. OK. Tôi sẽ có mặt đúng giờ.
Sáng hôm sau thì
tôi có mặt đúng hẹn. Làm nghề dạy học cũng như làm nhà báo, tôi chúa ghét những ai
chậm trễ giờ giấc. Những người hay đi chậm dù là thầy giáo hay học trò, dù là sếp
hay nhân viên cũng đều là những người không tôn trọng người khác mà trước hết
là không tôn trọng mình. Tôi thậm chí còn xem đó là những kẻ mặt dày vì đi trễ
mà không thấy ngượng.
Trên chuyến xe 7
chỗ hôm đó ngoài tài xế có 3 cán bộ nhân viên của cty địa ốc và 3 nhà đầu tư là
tôi và hai ông nữa trạc tuổi tôi nhưng qua cách ăn nói thì có vẻ ra dáng đại
gia dù hai ổng ăn mặc cũng lùi xùi như tôi, có khi còn lùi xùi hơn.
Ở đất SG này kinh
nghiệm là đừng có trông mặt mà bắt hình dong nhé. Có ông bà ăn mặc hàng hiệu sang
trọng nhìn rất ra vẻ nhà giàu đã đành nhưng có khi họ ăn mặc úi xùi nhìn tệ hơn
cả ông đạp xích lô tuy nhiên phía sau cái hình hài bi thảm đó rất có thể là một
tay đại gia cỡ bự đấy.
Hồi còn làm ở đài
BTV do công việc tôi chơi với ông chủ của một tập đoàn gốc Hoa nổi tiếng tên là
SL (xin được viết tắt vì không muốn làm ảnh hưởng đến họ). Tập đoàn này kinh
doanh từ địa ốc đến may mặc thời trang, từ vàng bạc đá quí đến sản xuất đông
nam dược… khét tiếng cả một vùng quận 5 và Chợ Lớn. Thời lượng quảng cáo các loại
sản phẩm của Tập đoàn SL trên đài BTV của tôi có mặt suốt một năm 365 ngày. Tôi làm biên tập nội dung lại kiêm phụ trách cả quảng cáo của đài nên được họ trọng vọng nhất là mỗi lần có chuyến
công tác vô SG. Ấy thế mà lần đầu tiên gặp ông S một người Việt gốc Hoa, chủ của
tập đoàn SL tôi đã không khỏi sửng sốt. Ông đi một cái xe Honda 67 cà tàng sản xuất từ
năm 1967, là chiếc xe mà ông có từ trước ngày giải phóng 30/4. Áo sơ mi màu
cháo lòng lòe xòe bỏ ngoài quần, chân lẹp xẹp đôi dép lê. Có lần ông S cùng mấy tay giám đốc bộ phận mời tôi đi Long An nhậu thịt rắn. Đi qua một cánh đồng rộng
ngút ngàn nối giữa An Lạc (SG) với Long An, ông bảo tài xế dừng xe rồi đưa tay
khoát một vòng cánh cung rộng đến 180 độ nói với tôi: Cả vùng đất này là của
tôi đứng tên đấy. Tôi nghe mà chết khiếp. Sau này tôi còn gặp nhiều đại
gia như ông S hoặc giàu có hơn cả ông S (như GS ảo thuật Bảo Thu mà có lần tôi
đã viết trong blog này) cũng với kiểu dạng như thế, hồn đại gia da hàng thịt. Và từ đó tôi quên hẳn câu thành ngữ nổi tiếng trông mặt
mà bắt hình dong được học thuộc từ hồi ở khoa văn đại học SP Vinh.
Chiếc Innova 7 chỗ
lướt qua hết Củ Chi, hết đất SG rồi dừng lại trên một khu đất rộng thuộc huyện Đức
Hòa Long An. Trời, vậy là nó gài bẫy mình rồi. Đức Hòa mà nhận vơ là Củ Chi,
Long An mà vơ vô SG. Long An thì nói mẹ nó đi là Long An, nói Tây Bắc Củ Chi
làm chi cho mệt mấy nhà đầu tư dỏm như tôi chứ. Nhớ hồi còn làm ở trường VHU,
tôi và một ông bạn PGS ăn mặc mốt như đại gia nhưng nghèo như một viên chức
quèn được cty địa ốc Đất Lành đưa xe đến tận trường rước đi xem một dự án được
quảng cáo là sát sạt với SG ở Bình Dương. Ngồi trên ô tô tôi nghĩ chắc là nó ở
đất Dĩ An hoặc Lái Thiêu vì đó là hai nơi của BD sát với Sài Gòn. Ấy vậy mà xe
chạy qua Dĩ An, chạy hết Tp. Thủ Dầu Một, qua hết cả khu du lịch Đại Nam của
tay Dũng lò vôi và nó chỉ dừng lại ở một khu đất rất rộng gần sát với … Bình
Phước. Đúng là treo đầu dê bán thịt chó.
Còn lần này thì
treo đầu Củ Chi bán thịt Đức Hòa.
Nhưng tôi lại rất
thích thú vì nhờ vậy mà biết thêm được một vùng đất mà nếu không có chuyến đi trong
vai nhà kinh doanh địa ốc, mua đất để đầu tư, mua khi rẻ, bán khi đắt để kiếm
tiền làm giàu thì làm sao mà tôi có cơ hội được biết thêm một vùng đất giáp với
SG thuộc tỉnh Long An này.
Sau khi dẫn tôi và
hai ông có vẻ là nhà đầu tư kia đi thực địa đối chiếu với bản đồ xong, về lại
căn nhà điều hành của Ban dự án, Đại hỏi tôi chú có định mua vài lô để sau này
bán lại kiếm lời không. Tôi nói với Đại là trong đầu chú không hề có cái tư duy
kiếm lời đó. Tôi mà đã mua là chỉ để xây nhà, làm vườn trồng trọt định cư. Bởi hiện tôi đang mơ về một ngôi nhà vườn miệt Củ Chi cho những năm tháng cuối
đời khi mà tôi không còn ham hố làm việc ở trường nọ tạp chí kia nữa.
Nghe tôi nói vậy Đại,
một tay thanh niên còn trẻ người Hà Tĩnh kiếm sống ở SG nói giọng xứ Nghệ đặc
sệt (vì thế mà tôi rất có cảm tình với Đại, hình như người xứ Nghệ An – Hà Tĩnh
rất có biệt tài nhại giọng ở vùng miền khác. Sống ở Hà Nội thì họ nhại giọng Hà
Nội, sống ở SG thì họ nhại giọng SG y hệt dù ai tinh ý vẫn nhận ra chất giọng
nhái ngay. Tôi không ưa như thế. Chửi cha không bằng pha tiếng); Đại nói nhỏ
vào tai tôi, chỉ vừa đủ cho tôi nghe: chú đúng là GV y như vợ cháu. Vợ cháu
cũng là giáo viên văn cấp 3, trong đầu cô ấy không có khái niệm kinh doanh mua
đi bán lại, nhất lại là kinh doanh mua đi bán lại địa ốc. Vợ cháu đã không mua
thì thôi, đã mua là chỉ để dùng. Tôi cười: GV cũng tùy người cháu. Nhiều ông thầy
bà cô thời nay cũng ma mãnh lắm, có khi còn ma mãnh hơn cả con buôn. Không phải
ai cũng ngu ngơ như chú và vợ cháu đâu.
Đến lượt Đại cười.
Chừng hơn tiếng đồng
hồ thì lên xe về lại SG. Lại đi qua Củ Chi với khu đô thị mang tên Tây Bắc vì nó
ở phía Tây Bắc của TP. Sài Gòn. Về đến nhà vợ tôi hỏi có gì vui không. Có chứ
sao không. Với tôi được đi ra khỏi SG là vui rồi. Nhưng giá mà Cty địa ốc của Đại
khi lên đến nhà điều hành của Dự án mà có café mời khách hàng uống và ra về tặng
cho mỗi người một cuốn lịch năm mới thì còn vui hơn. Hồi tôi và ông bạn PGS đi
với cty Đất Lành đã được họ đối xử tử tế như vậy dù 1cm2 đất cũng không thèm
mua.
Kết quả là sau
chuyến đi đó, tôi và chú Nguyễn Đình Đại add Zalo kết bạn nhắn tin với nhau.
Thêm bạn là thêm vui rồi. Cuộc sống là vậy mà.
Đây mới đúng là Dự án Khu đô thị Tây Bắc Củ Chi
Căn nhà trong mơ của tôi ở Củ Chi - tôi thích sự giản dị và đơn giản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có nhận xét mới