Đã lâu lắm rồi tôi không có dịp để chen chúc đi bộ giữa phố phường. Đơn giản chỉ là vì ngại. Có lẽ đó cũng là một biểu hiện của tuổi già. Thích trầm ngâm, ngẫm nghĩ và quan sát hơn là xông vào giữa bụi bặm phố phường, nhất là ngại vụ kẹt xe tắc đường.
Bởi thế mà chiều nay trên đường từ Phú Nhuận lên quận 10 làm việc với nhà đầu tư, nghĩ đến cuối buổi xong việc trở về phải đi giữa một chiều Noel trên con đường nổi tiếng kẹt xe là Cách mạng tháng 8 thì tôi thấy mà ớn. Thông báo làm việc từ 2 giờ, xong việc cũng phải sau 4 giờ, đường không tắc mới lạ.
Nhớ Noel năm ngoái, tan sở về đến ngã ba Trường Chinh-Tân Sơn Nhì chỉ cách nhà một chặng ngắn mà kẹt cứng giữa khói bụi gần nửa tiếng đồng hồ.
Ơn Chúa và may thay. Hình như không khí Giáng sinh làm mọi người cũng có phần hân hoan nên buổi làm việc kết thúc sớm lúc 3 rưỡi chiều.
Ra khỏi trụ sở công ty, ngước nhìn trời xanh mát dịu và phố phường náo nức với hàng qùa Noel bày bán đầy phía trước công viên Lê Thị Riêng với những bộ đồ ông già Noel đỏ rực thấy vui mắt vô cùng.
Và tôi lấy làm lạ.
Cũng cái màu đỏ ấy nhưng nếu là của băng cờ khẩu hiệu của mấy ông văn hóa leo trèo cắt dán nhan nhản dọc phố phường có khi lại làm người ta nhức mắt. Vậy mà màu đỏ của ông già Noel lại thấy ấm áp. Cho nên suy cho cùng vấn đề quan trọng lại là ở chỗ tình cảm của con người. Một khi người ta đã không ưa, không chịu nổi và cuối cùng là không chấp nhận nữa thì dù có cố tuyên truyền mấy cũng sẽ văng ra.
Mùa Giáng sinh Sài Gòn năm nay thật đẹp trời. Ngày mát dịu đêm se lạnh. Ít nhất thì cũng được cái không khí ấy.
Tìm ra nhà anh TL rồi, Em là Hoxuanu đây nè, Chúc anh năm mới có nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
Trả lờiXóaChúc HX nhà mới và năm mới có nhiều niềm vui.
Xóa