Nhờ có chuyến công tác dài ngày đến 5 tỉnh cực Tây Nam
Bộ tôi mới được đặt chân đến một nơi gọi là U Minh, tên một huyện ở
miệt rất sâu và rất xa của tỉnh Cà Mau.
Thuở nhỏ tôi đã biết đến rừng U Minh qua tác phẩm Đất
rừng phương Nam của nhà văn Đoàn Giỏi. Vậy mà bây giờ tôi mới đươc
thấy tận mắt, được đi lại trên mảnh đất đầy hấp dẫn này. Nghĩ đời
mình thật may mắn khi được đặt chân đến nơi đây bởi U Minh không có tên
trong 1 tour du lịch nào ở miền Tây.
Từ huyện Cái Nước về U Minh xe chúng tôi chạy trên một
con đường nhựa hẹp hai bên bời bời lau sậy. Bầu trời U Minh không trong
xanh cũng không u ám. Nhìn nó cứ ong ong một màu vàng vọt rất khó
tả. Chỉ có thể nói là rất ... U Minh.
Nói đến từ ong ong làm tôi nhớ ngay đến một đặc sản
của rừng U Minh mà ông Đoàn Giỏi đã tả rất hay trong Đất rừng phương
Nam: mật ong rừng tràm U Minh. Tôi đã căng mắt chú ý xem có chỗ nào
treo biển bán mật ong để mua về làm quà. Nhìn mãi hai bên đường vẫn
không có.
Chợt đi qua một gốc cây đang tỏa bóng mát Trần Anh Tuấn
rất tinh mắt nhìn thấy có bày mấy nải chuối chín mấy bịch chuối
khô và 2 chai nhựa loại 1 lít đựng thứ gì như là mật ong.
Xe chúng tôi dừng lại bên đường.
Nhìn chung quanh chẳng thấy ai. Sâu bên trong là một ngôi
nhà lợp tôn tuềnh toàng cửa mở sẵn. Tôi lấy cái chai nhựa 1lit vặn
nắp ra ngửi đúng mùi mật ong, rất thơm lại sủi bọt phun tràn lên như
gas. Đây chắc là mật ong rừng tràm U Minh rồi. Tôi mừng húm như bắt đc
vàng. Liền đi sâu vào trong nhà gọi có ai không...
Gọi mãi mới thấy một bác gái khoảng trên 75 tuổi khuôn
mặt rất hiền từ chậm rãi từ sau nhà đi ra.
Chú hỏi gì đấy. Mật ong kia có bán không bác. Thì tui
đang bày bán mà. Có đúng mật ong rừng tràm không bác. Không rừng
tràm thì rừng gì ở xứ này chú. Bác làm sao có mật bán đây ạ. Của
thằng cháu nó vô rừng bắt về đấy. Mà chỉ có chừng đấy thôi. 2 lit
đấy. Bác bán bao nhiêu 1 lít ạ. 400 chú. Trong nhà còn nữa không bác.
Còn có 2 lít à. Vậy bọn cháu mua cả 4 lít bác bớt tiền không. Tui
bớt chú 50k 2 lít. Vậy là 750k 2 lít mật ong rừng tràm U Minh. Quá
rẻ luôn. Tuấn mua 2 lit tôi 2 lít. Chúng tôi lấy tiền trả bác. Bác
gái hỏi hai chú mua gì nữa không. Dạ không ạ. Có ăn chuối khô không
cầm 1 bịch ăn cho vui này. Tui cho chú tài xế nha.
Ôi trời, qúa ngạc nhiên luôn.
Nhớ buổi sáng xe đi dọc kênh 19/5 để đến trường THPT
huyện Cái Nước, thấy ở Cái Nước dân bày bán rất nhiều bồn bồn tươi
và bồn bồn muối chua. Ở Cái Nước trên trời dưới bồn bồn, không mua
ở đây thì mua ở đâu nữa. Tôi đã dừng lại hỏi mua 1 hũ bồn bồn muối
chua. Hỏi chị chủ nhà bao nhiêu 1 hũ. 35k chú. Tôi mua luôn 2 hũ trả
70k. Chị chủ đếm tiền rồi thối lại tôi 5k. Lấy chú 65k thôi.
Tôi lại tròn mắt ngạc nhiên.
Rồi hôm trên đường từ Cà Mau về Hậu Giang đi qua Bạc Liêu
dừng lại ăn trưa ở một quán ăn rất nhỏ bên đường, vợ chồng chị chủ
quán đã nấu cho chúng tôi 1 bữa cơm gia đình với nồi canh chua đặc
loại cá chốt to bằng ngón tay nhưng bụng con nào cũng căng phình đầy
trứng. Tôi ăn nồi canh cá chốt đến no căng. Lâu lắm tôi mới được ăn
bữa cá chốt ngon như thế.
Ăn xong thấy trong nhà có treo buồng chuối 5 nải đang chín vàng hỏi mua bỏ lên xe ăn. Chị chủ nói chỉ lấy tiền cơm canh cá 150k. Còn buồng chuối chị chặt thành từng nải rời cho chúng tôi bỏ lên xe ăn dọc đường.
Ăn xong thấy trong nhà có treo buồng chuối 5 nải đang chín vàng hỏi mua bỏ lên xe ăn. Chị chủ nói chỉ lấy tiền cơm canh cá 150k. Còn buồng chuối chị chặt thành từng nải rời cho chúng tôi bỏ lên xe ăn dọc đường.
Lòng tốt vô bờ bến ấy của vợ chồng chị chủ quán đã
làm tôi bị sốc.
Có lẽ miền Tây Nam Bộ là xứ sở của nước VN này còn
sót lại cuối cùng những con người hiền lành chất phác và tốt bụng
nhất thế giới.
Tôi ước sao
mình được sống giữa những con người như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có nhận xét mới