Chử
Anh Đào
Con dê là một biểu tượng văn hóa của
phương Đông lẫn phương Tây từ nghìn xưa.Tuy nhiên, trong đời sống văn học nghệ
thuật Việt, từ văn học dân gian tới văn học viết, dê có số “phiếu tín nhiệm”
thấp, chịu nhiều tai tiếng.
Ngay câu chuyện ngụ ngôn vỡ lòng:Dê
trắng dê đen qua cầu đã dạy người ta bài học biết nhường nhịn, đừng như hai
nhân vật trong chuyện mà chuốc lấy hậu quả chẳng hay ho gì.Trò chơi dân gian
“bịt mắt bắt dê”phổ biến cũng bị lợi dụng. Người ta chế giễu: “Giả vờ bịt mắt bắt dê/ Để cho cô cậu dễ bề… với nhau”. Sau đây là tục ngữ,
thành ngữ, ca dao về con vật này:
-
Cà kê dê
ngỗng: lan man, không mục đích, hiệu quả.
-
Giàu nuôi
chó, khó nuôi dê, không nghề nuôi ngỗng.
-
Bán bò tạu
ruộng, mua dê về cày: việc làm không thích hợp.
-
Dương
chất, hổ bì: mùi vị là dê (nhưng là) da hổ.
-
Treo đầu
dê, bán thịt chó: nội dung không đúng với hình thức, lừa đảo.
-
Dê xồm ăn
lá khổ qua
Ăn nhiều sâu róm chết cha dê xồm
-
Tuổi Mùi
là con dê chà
Có sừng có gạc râu ra um sùm
-
Bươm bướm
mà đậu cành bông
Đã dê con chị lại bồng con em
-
Phượng
hoàng đậu nhánh sa kê
Ông thần ổng hổng vật mấy thằng dê cho rồi
(Các từ “khổ qua”, “um sùm, bông, ổng, hổng” cho biết 4 câu ca dao trên có nguồn gốc
Nam
bộ. Từ “dê” ở hai câu sau đã chuyển loại thành tính từ để chỉ những ham muốn và
hành động tính dục quá mức bình thường).
Trong văn học viết, tình hình cũng
không khá hơn. Với “Hịch các tì tướng”, Trần Hưng Đạo đã dùng từ” “dê chó” cùng với “cú diều” để chỉ sứ nhà Nguyên: “Uốn
lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ”. Hồ Xuân Hương mắng bọn học trò dốt và ví chúng như
“ong non ngứa nọc”, “dê cỏn buồn sừng húc
giậu thưa”. Nguyễn Gia Thiều mượn tích “dương xa” vua Tấn Võ Đế bên Tàu
hàng đêm cưỡi xe dê vào cung cấm. Các cung tần mĩ nữ đã dùng lá dâu non để dụ
dê, mong nhà vua gần gũi và mây mưa với mình.Trái với số đông, người cung nữ
trong “Cung oán ngâm” của tác giả họ Nguyễn khao khát một tình yêu đích thực: “Phải duyên hương lửa cùng nhau/ Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào”. Những nghĩa sĩ Cần Giuộc
trong văn tế của cụ Đồ Chiểu đội đất nước ông bà lên trên hết, thà một mất một
còn với quân xâm lược: “Hai vầng nhật
nguyệt chói lòa, đâu dung lũ treo dê bán
chó”. Tố Hữu gọi bọn giặc trong “Bà má Hậu Giang” là “một toán quỉ” và miêu tả
ngoại hình của chúng: “Mắt mèo hoang, mũi
chó, râu dê”…
Trở lại, trong đời sống, dê là con vật
hiền lành, dễ thương, nhanh nhẹn, thông minh; có nhiều đóng góp cho con người
về tín ngưỡng, tôn giáo, nhận lấy đau khổ để cứu chuộc cho con người, thậm chí
được phong thần trong thần thoại Hi Lạp…Xưa nay, sữa dê, thịt dê là thức ăn bổ
dưỡng. ( Dân ta còn dùng xương để nấu cao sơn dương) Người La Mã cổ lấy da dê
làm bùa. Áo, giày, túi đựng nước, bìa sách…làm bằng da dê sẽ trở thành “ hàng
hiệu” quí giá. Còn sức mạnh vô song của dê đực trong việc duy trì nòi giống thì
phải cảm ơn Tạo hóa, cảm ơn Mẹ tự nhiên vĩ đại.
Vĩ
thanh
1. Từ
dê nói sang chuyện người. Tôi có một ông bạn. Ông này ăn thịt cầy bền vững,
tháng hai lần, mỗi lần mười lăm ngày, chấp cả rằm, mồng một. Ăn tới mức lá mơ
nhìn thấy hắn phải héo; còn khoản “hò kéo pháo” thì dê cụ gặp hắn phải quì hai
chân trước xuống chào. Chuyện lá mơ xảy ra khi đi trại Nha Trang, lúc vào nhà
ông bạn họa sĩ chuyên nặn gốm Chăm. Chuyện dê cụ ra lệnh cho cả đàn quì chào sư
phụ khi phát hiện hắn ngồi trên ô tô trước mặt diễn ra ở Ia Nhin, trên đường
vào thủy điện Ia Li.
2. Lẩu
dê đặc sản Ninh Bình của Thi Mong ở số 10, hẻm Trần Phú ngon cực nhưng tôi
không tới, phần vì chỗ thân quen, chủ nhà đãi không lấy tiền nhưng quan trọng
hơn là tôi thề không bao giờ ăn thịt đồng loại.
C.A.Đ
Khá khen tính trung thực của tác giả:
Trả lờiXóa"Lẩu dê đặc sản Ninh Bình của Thi Mong ở số 10, hẻm Trần Phú ngon cực nhưng tôi không tới, phần vì chỗ thân quen, chủ nhà đãi không lấy tiền nhưng quan trọng hơn là tôi thề không bao giờ ăn thịt đồng loại. "
Không nên mời tác giả đến nhà chơi: Bởi tin bạn mất bò/Tin học trò mất của quý