16 tháng 11, 2021

CHÂN LÍ ĐÔI KHI CŨNG CẦN ĐƯỢC NHẬN THỨC LẠI

 Một hôm tôi bước vào dạy 3 tiết cuối buổi sáng ở 1 lớp năm thứ nhất. Thường thì tôi được phòng giáo vụ phân dạy nguyên buổi 5 tiết nhưng hôm đó bên bộ môn VHVN xin 2 tiết đầu cho 1 GV thỉnh giảng. Bước vô lớp thầy trò chào nhau xong tôi ngoái nhìn lên tấm bảng xanh vẫn còn dòng chữ rõ to bằng phấn trắng của ông thầy dạy 2 tiết trước để lại: VHDG – Phân tích truyện Tấm Cám. À, năm nhất đang học VH dân gian.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi hỏi các bạn sinh viên tuổi vừa 19 (lớp này chỉ có 30 SV) dù tôi dạy ở 1 bộ môn rất khác với VHDG (là VHTQ): Theo các anh chị thì trong câu chuyện Tấm Cám nhân vật Tấm có đúng là cô gái biểu tượng cho đạo đức và hiền hậu không. Cả lớp đồng thanh: Thưa thầy đúng ạ. Thế các bạn nghĩ sao về hành động ở cuối truyện khi cô Tấm chặt đầu Cám muối thành hũ mắm đem tặng cho dì ghẻ của mình cũng là mẹ Cám ăn. 1 cô gái trẻ xinh đẹp đạo đức và hiền lành có thể có hành động độc ác, vô nhân như thế với cô em gái tội nghiệp cùng cha khác mẹ và với cả người mẹ kế của mình như thế không. Cả lớp lại ồ lên và quay sang trao đổi với nhau rất sôi nổi. Cứ như đang là trong tiết VHDG vậy.

Để 3 phút cho sự ồn ào lắng xuống, tôi tiếp: Vậy tôi tạm kết luận thế này các anh chị nghe ổn không nhé: Thực ra nhân vật Tấm trong Tấm Cám không hiền lành và tốt bụng như lâu nay chúng ta vẫn tưởng mà Tấm thực ra cũng ác độc và thâm hiểm lắm, có khi còn ác hơn cả mẹ con Cám. Mỗi lần nghĩ đến hành động và thủ đoạn độc ác của Tấm là mỗi lần tôi rùng mình.

Các anh chị về nhà suy nghĩ thêm xem tôi nói thế có đúng không và hãy xem đó là 1 sự nhận thức lại về 1 chân lí đã được xem như là mặc định trong kho tàng VHDG nước nhà.

Tấm và Cám ai ác hơn ai


Bây giờ thì tạm gác Tấm Cám qua 1 bên, ta tiếp tục với bài giảng về Tam Quốc chí diễn nghĩa và sau đó sẽ là Tây du kí.

Vậy là TP HCM đã đi qua 4 ngày mở cửa giải phóng 12 triệu con người khỏi gông cùm của dây thép gai bùng nhùng, của lưới B40 với 300 chốt kiểm dịch ngập tràn biên bản phạt người dân rất nặng. Sau 3 tháng như bị cầm tù, 4 ngày qua người dân TP đã lại được tung tăng đi lại trên những đường phố thênh thang rộng mở. Dù không có một chút bóng cờ hoa như ngày 30/4 của 46 năm trước nhưng lần này, thực sự là SG được giải phóng.

4 ngày qua, tại TP HCM, số case F0 mỗi ngày được rút từ trên 4k xuống còn 2,5k; số case tử vong từ trên 120 xuống còn dưới 100/ngày. Vậy chứng tỏ rằng cái chân lí giãn cách, phong tỏa, rào chắn kiểu ấp chiến lược hóa toàn TP đã sai lầm hoàn toàn và chỉ có sự tự do của con người mới đem lại sức sống cho TP.

Thêm 1 chân lí bị sụp đổ và được nhận thức lại bằng thực tiễn. Dịch covid không thể chống bằng duy ý chí, bằng quyết tâm chính trị mà phải chống bằng tư duy khoa học.

Dân số có đăng kí hộ khẩu thường trú của TP HCM là gần 10tr người, ngoài ra còn có thêm 2,5tr người lao động từ các tỉnh đổ về làm trong các nhà máy, xí nghiệp nữa là 12,5tr người. Đó là chưa kể ngày chưa có dịch, theo thống kê của công an TP, mỗi ngày còn có khoảng 2tr khách vãng lai từ cả nước đổ về SG công tác, tham quan, du lịch, thăm thân nhân và khám chữa bệnh các kiểu. Nay thì những con người lao động chân chính ấy đang tháo chạy khỏi TP. Họ tháo chạy trong đau đớn và tủi nhục. Thế mà báo chí quốc doanh còn lên tiếng sỉ vả họ nào là thiếu ý thức này nọ. Họ đâu biết rằng con người hơn con vật chỉ ở 2 chữ ý thức ấy. Khi nói 1 ai đó thiếu ý thức cũng tức là đồng nghĩa với nói người đó không khác gì con vật. Đó chính là 1 sự hạ nhục người lao động khốn khổ của những ai đang lên tiếng nguyền rủa những con người đáng thương đang tháo chạy khỏi TP. Chỉ có mạng XH là đang hết lòng hết sức thương cảm và bênh vực họ.

4 hôm nay ngày nào tôi cũng vòng vèo xe máy qua mấy nơi từng là quán phở quán bún Huế nhưng họ vẫn chưa mở lại chỉ vì thiếu người làm. Những người làm công cho họ chính là những con người đã và đang tháo chạy khỏi TP. Quán bún quán phở còn vậy huống hồ gì là những nhà máy xí nghiệp với hàng ngàn công nhân lao động. Thiếu họ lấy gì hoạt động trở lại. 2 triệu rưỡi con người chứ ít đâu.

Bây giờ mới thấy rõ sức sống và tiềm năng làm ra giá trị vật chất và của cải cho TP lớn nhất nước này là ở những người lao động thực sự ấy. Nhưng họ đang trên đường tháo chạy để về với quê hương bản quán. Đau đớn thay.

Thêm 1 chân lí nữa cũng cần phải được nhận thức lại.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới