7 tháng 7, 2015

Chuyện đi kiếm đứa con bây giờ mới kể


Hồi ở BĐ tôi chơi thân với một chú em đồng nghiệp kém tôi mấy tuổi. Chú em này lấy vợ đã gần chục năm mà không thấy con cái gì. Cả hai vợ chồng buồn lắm. Gì chẳng biết chứ mỗi lần đến nhà mà không được ngửi mùi nước đái con nít khai khai, không thấy đứa trẻ bò lổm ngổm với mũi thò lò chợt thấy căn nhà vắng lặng chi lạ. Đi khám bác sĩ tận Từ Dũ Sài Gòn thì BS nói là do chồng có tinh trùng bị loãng nên khó đậu thai trong lúc người vợ thì rất bình thường. BS khuyên người chồng phải lưu ý cải thiện ăn uống, nhất là những thứ ăn vào mà làm cho chim sung lên thì càng phải cố mà ăn cho nhiều vào.
Nóng lòng kiếm chút con nên ai bày kế gì hai vợ chồng, đặc biệt là cô vợ, cũng nghe theo. Hết lên mạng lùng sục đến sưu tầm các bài thuốc dân gian, bài nào cũng đem ra áp dụng hết. Đúng là có bệnh thì vái tứ phương.
Có đợt chị vợ nghe ai đó tư vấn nên đã mở chiến dịch nấu cho chồng thực đơn với chỉ một món giá đỗ xanh xào cật heo và trộn nhiều lá hẹ theo lí thuyết ăn gì bổ nấy, ăn cật hiển nhiên bổ… cật. Mỗi bữa một đĩa to tướng.  Anh chồng ăn mấy bữa đầu thấy ngon lắm, nghĩ thuốc mà thế này thì ăn cả đời cũng được. Nhưng sang đến ngày thứ ba thì thì phát ớn, ngày thứ 7 thì phát sợ, ngày thứ mười thì buồn nôn. Mỗi bữa dọn ra anh chồng còn không dám cả nhìn vô đĩa giá xào nhưng cô vợ vẫn kiên quyết bắt chồng ăn cho bằng hết. Tôi từng chứng kiến chuyện đó khi có lần cuối giờ làm việc anh ta lên phòng tôi nói chút nữa anh ghé nhà em xíu. Có sự cố gì vậy. Anh ta cười đau khổ: em nhờ anh giúp cho việc này. Tôi vừa ghé nhà thì vợ anh dọn cơm ra. Nhìn đĩa cật heo xào giá với lá hẹ bốc khói thơm phức, thấy thật hấp dẫn. Hắn với bình rượu thuốc rót ra li rồi mời tôi cùng dùng bữa. Trong lúc tôi ăn uống ngon lành thì hắn chống đũa nhìn. Rồi hắn kể cho tôi nghe hành trình khổ ải của chiến dịch cật heo xào giá đỗ mà vợ đang bắt hắn thực hiện.
Tôi nghe và vô cùng đồng cảm. Liền nói với cô vợ là nên chấm dứt vụ khủng bố cật heo giá đỗ để tôi tìm cho phương thuốc khác, bảo đảm hiệu nghiệm ngay. Chị vợ hỏi: phương gì thế bác. Cá ngựa, tôi bật mí. Cá ngựa ngâm rượu nguyên cặp đực cái sẽ cải thiện tình hình ngay. Ở vùng Sông Cầu Phú Yên cá ngựa nhiều cả sư đoàn. Mình đã ghé đó nhiều lần mình biết. Cá ngựa tươi, cá ngựa khô ngâm rượu uống vào sóng sánh lắm. Hai vợ chồng nghe tôi nói mắt sáng lên tràn trề hi vọng. 
Chủ nhật đó tôi rủ một ông bạn nữa có ô tô, ba anh em chạy thẳng hơn 40 km vô hướng Sông Cầu tỉnh Phú Yên, nơi được mệnh danh là mười lăm cây số sung sướng. Gọi vậy bởi nơi đây có cung đường kéo dài suốt 15 km quốc lộ 1A là tụ điểm hành nghề của đám chị em ghẹ Sông Cầu 50 kí lô/con với đám xe tải đường dài xuyên Việt. Tôi biết được điều này nhờ đám phóng viên ma xó ở đài tôi.
Nhưng chúng tôi bỏ qua không màng đến cái đám ghẹ 50 kí ấy. Hãy dành món đặc sản ấy cho cánh xe tải đường dài. Mục tiêu của chúng tôi là những con cá ngựa bắt lên từ biển khơi.
Tấp xe vô một quán nhậu mát mẻ ven đầm. Đập vô mắt tôi là những thẩu rượu to như cột nhà ngâm đầy cá ngựa ánh màu vàng sóng sánh. Sau khi kêu mấy món nhậu hải sản với những tôm nướng, mực luộc, ghẹ hấp của làng biển Sông Cầu nổi tiếng, tôi nói qua tình hình đáng buồn của anh bạn với tay chủ quán người tròn xoe láng mượt như một giáo sư đại học; rồi hỏi luôn hắn về thực chất tác dụng và giá cả của con cá ngựa. Hắn ta nghe rồi hào hứng hẳn lên: vậy là các bác đến đúng địa chỉ rồi đấy. Quán em nổi tiếng về cung cấp cá ngựa cho cả nước này. Hôm qua có bác ở Sài Gòn còn ghé mua cả triệu đồng cá ngựa khô về làm quà biếu và ngâm rượu uống đấy. Nhưng em đặc biệt lưu ý các bác là với cá ngựa phải ngâm đúng căp vợ chồng đực cái mới có tác dụng. Vì con cá ngựa đực nó khỏe lắm, nó lẹo con cái vợ nó 24 trên 24 giờ nên khi nào bắt nó người ta cũng thấy cả cặp đang dính chặt vô nhau là vậy. Như nhà em đây phơi khô em cũng phải cột theo cặp nên ngâm dùng rất hiệu quả. Mình uống nó vô không được 24 trên 24 thì được 2 trên 24 cũng sướng chán. Chú em bạn tôi nghe nói mặt sướng rơn. Nghĩ đến tương lai gần mà thấy vô cùng xán lạn.



Ba anh em chúng tôi chơi hết nguyên chai nửa lít nước cốt rượu cá ngựa gọi là đặc biệt của lão chủ quán. Để chắc ăn, chú em còn ăn luôn cả một cặp cá ngựa nướng dù nhìn nó rất xương xẩu. Tay chủ quán chẳng mấy khi vớ được khách sộp còn biếu thêm cho chú một cặp cá ngựa khô bỏ vô cối đá nghiền thành bột trị giá 100 ngàn đồng. Đang cơn cao hứng, chú em dốc hết thứ bột khó nuốt ấy vô bụng luôn cho chắc ăn. Sẵn tiền chú mua luôn một bình 5 lít với giá hữu nghị 500 ngàn, lại còn mua thêm dự phòng 5 cặp vợ chồng cá ngựa sống còn dính chặt vô nhau bơi lội trong bể nước biển để về ngâm với rượu Bàu Đá thượng thặng.  
Phen này thì biết tay ông. Đừng nói chuyện cái ấy đặc với loãng nữa nhé. Chú em hào hứng lạc quan tuyên bố với cả bọn như vây.
Mọi chuyện rồi cứ thế trôi qua, tôi cũng quên khuấy đi. Hai tháng sau lúc tôi đang có chuyến công tác Hà Nội thì chú em điện thoại ra giọng như reo lên: Xong rồi anh ạ. Cái gì xong. Vụ cá ngựa ấy. Của em hết loãng rồi còn vợ em thì đậu thai rồi anh ạ. Một tháng rồi. Anh về nhậu ăn mừng nhé.
Rồi cô vợ chú em sanh hạ được một thằng con trai. Thằng bé khôi ngô được cha nó đặt tên là Hữu Ngọ với ý là để tri ân loài cá ngựa của biển khơi. Ai cũng mừng. Chú em bạn tôi thì cưng thằng bé hơn cả cưng trứng mỏng. Riêng tôi thấy rất tự hào vì đã chủ xướng bài thuốc cá ngựa Sông Cầu nguyên cặp mà làm nên chiến thắng này. Nghĩ bụng có dịp sẽ viết bài đem phổ biến trên mạng internet toàn cầu để mang lại hạnh phúc cho những cặp vợ chồng hiếm muộn trên cả thế giới.
Rồi có một sự cố. Đó là thằng bé Hữu Ngọ càng lớn thì càng không có nét gì giống chú em bạn tôi cả. Đến ba tuổi thì sự nghi ngờ càng hiện rõ. Chú em bí mật giấu vợ cắt tóc và móng tay của Hữu Ngọ đem vô Sài Gòn làm xét nghiệm ADN xem nó có phải là dòng giống của mình không. Kết quả: KHÔNG.
Một sự thực rất phũ phàng. Quá phũ phàng.
Anh chàng trở lại BĐ với nỗi buồn bất tận và cả sự căm hận ngút ngàn. Không ngờ cô vợ đầu gối tay ấp của mình lại phản bội mình để bây giờ phải nuôi con tu hú. Nhục quá thể. Chuyến này về phải làm cho ra nhẽ.
Tuy nhiên trước khi công bố kết quả xét nghiệm ADN nhằm lật mặt phản bội của người vợ, anh ta lại xin ý kiến tham mưu của tôi. Dù sao thì tôi học hành và tuổi tác, cả kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn. Tôi đã nghe hết câu chuyện bất hạnh này.
Sau cơn thảng thốt và hụt hững, tôi cho anh chàng biết rằng: Theo một số liệu thống kê đáng tin cậy thì hiện giờ ở nước Anh có ít nhất 40% các ông chồng trong các gia đình đang nuôi con người khác mà không hề biết, cứ tưởng đó là máu thịt ruột rà của mình. Và tất cả họ đều đang sống hạnh phúc. Vậy bây giờ chú mày đang cần cái gì. Cần một gia đình yên ả bình lặng như bao gia đình khác hay làm cho tung tóe hết lên rồi đường ai nấy đi. Mà chú mày thì cả cái cơ quan to đùng đùng này, thậm chí cả cái thành phố tỉnh lẻ này ai chả biết là bị loãng cái vụ ấy. Có chị em nào dám đem thân mình cặp vô với chú nữa không. Chi bằng cứ giữ nguyên cái bí mật ấy. Cứ coi thằng Hữu Ngọ như là con ruột của mình. Đó mới là việc làm phúc đức của một thằng đàn ông chân chính. Khối người còn đi xin con rơi con rụng về nuôi nữa thì sao. Tao thề với chú mày là chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, tao và chú mày biết.
Chú em đã nghe tôi dù trong sâu thẳm vẫn buồn vô tận.
Hơn hai mươi năm đã trôi qua. Bây giờ thì thằng Hữu Ngọ tốt nghiệp đại học đã đi làm và nghe đâu đã có bạn gái.
Câu chuyện vẫn được giữ trong bí mật.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới