Trong
bữa cơm tối, tôi đem nội dung cuộc điện thoại từ hôm qua, 30 tháng 4, về chuyện một người đồng đội 39 năm trước kể cho vợ con cùng nghe. Đó là trường hợp của anh Tế,
khi đang cùng đơn vị với tôi thì anh là tiểu đội trưởng trinh sát C20, còn tôi
chỉ là lính trơn, gọi là chiến sĩ.
Sau
ngày hết chiến tranh, tôi ra Bắc trở lại trường ĐH để học tiếp thì anh cùng cả
sư đoàn 341 sang đánh nhau với Pôn Pốt ở Cam Pu Chia. Ở đó anh được thăng chức
lên đến tiểu đoàn phó, rồi anh bị thương nặng, cụt cả 2 chân, mất sức đến 95%. Trở
về quê nhà trên chiếc xe lăn, anh vào ở suốt đời trong trại thương
binh nặng ở Nghi Lộc, Nghệ An, lâu lâu người ta lại phải chở anh ra Hà Nội đến quân y viện 108 mổ
lại vết thương do bị hoại tử.
Chuyện
này tôi mới biết hôm qua khi bỗng dưng anh gọi điện nói chuyện với tôi cả nửa
tiếng. Tôi hỏi sao anh biết số đt của em mà gọi vậy, anh bảo thằng Nga (học lớp
12B cùng đi lính với tôi, nay sống ở Cam Lộ, Quảng Trị)
gọi ra hỏi thăm và cho số của S nên biết mà gọi. Tôi nghe qua máy thấy giọng
anh vui vẻ lạc quan vô cùng; cứ như là không có chuyện anh bị thương mất cả 2 chân, như là không có chuyện suốt đời anh phải gắn với chiếc xe lăn, như là không có chuyện sự sống trên cơ thể anh chỉ còn có 5%; và cả nỗi mừng vui khi nối lại được liên lạc với tôi
sau 39 năm kể từ ngày anh em chia tay nhau ở Sài Gòn.
Tôi hỏi ngồi trên xe lăn thế anh có buồn không. Anh nói buồn gì Sơn, so với thằng Ngôn thì anh còn may chán (Ngôn, gọi đầy đủ là Đỗ Xuân Ngôn, học lớp 12B, cùng nhập ngũ với tôi một đại đội, đã thành liệt sĩ trong trận đánh Xuân Lộc chiến dịch HCM tháng 4 năm 1975).
Tôi hỏi ngồi trên xe lăn thế anh có buồn không. Anh nói buồn gì Sơn, so với thằng Ngôn thì anh còn may chán (Ngôn, gọi đầy đủ là Đỗ Xuân Ngôn, học lớp 12B, cùng nhập ngũ với tôi một đại đội, đã thành liệt sĩ trong trận đánh Xuân Lộc chiến dịch HCM tháng 4 năm 1975).
Câu
chuyện về anh Tế khiến cả nhà tôi xúc động mạnh.
Con
gái lớn đặt câu hỏi: giả sử hồi đó chiến tranh chưa kết thúc và kéo dài cho đến
ngày nay thì nước ta sẽ ra sao nhỉ.
Vợ
tôi bảo nếu vậy thì ba mẹ không gặp nhau và sẽ không có hai chị em T và N.
Tôi
bảo nếu vậy thì miền Nam sẽ thành như Hàn Quốc, còn miền Bắc sẽ giống như Triều
Tiên ngày nay.
Cả
nhà nghe vậy im lặng, bỗng dưng không ai nói thêm câu nào về câu chuyện 30 tháng
4 nữa trong lúc bữa cơm tối vẫn tiếp tục.
Sơn ơi! Hinh như Ngôn 12B - Ngôn Hậu Lộc Thanh Hoá ấy là Đỗ Xuân Ngôn chứ! Cách đây mới mấy năm tớ vừa bổ sung hồ sơ và đề nghị trường (ĐH Vinh) ghi tên Ngôn vào danh sách liệt sĩ của trường mà (Do trường bỏ sót). Hôm nào bay ra đây ta đi gặp anh Tế luôn.
Trả lờiXóaCảm ơn Ngọc, mình sẽ sửa lại họ tên của Ngôn ngay. Ừm, hôm nào ra đi thăm anh Tế luôn.
Xóa