29 tháng 9, 2012

Trung thu nhớ bánh nướng

Thuở nhỏ tôi không có bánh trung thu như bây giờ mà chỉ có bánh nướng. Bạn cứ hành dung nó gần giống với một cái bánh trung thu bây giờ được thu nhỏ lại bằng một nửa. Có điều bánh nướng không bóng bẩy như bánh trung thu ngày nay mà nhìn mộc mạc thô ráp hơn nhiều. Có khi còn bị người làm nướng quá tay nên đôi chỗ cháy đen, nứt nẻ ra.
Thế mà bánh nướng với thế hệ tôi hồi lên 5 lên 10 tuổi là cả một món ăn xa xỉ như đặc sản. Nó ngon và thơm không thể tả, chỉ biết mỗi khi nhìn thấy bánh nướng thậm chí là chỉ nghĩ về cái bánh nướng không thôi là nước bọt đã tiết ra đầy miệng. Gọi là thèm chảy nước miếng. Cầm cái bánh nướng ngày đó trên tay, đố đứa trẻ con nào dám bỏ vô miệng ăn ngay, bởi ăn ngay thì mau hết và sẽ tiếc hùi hụi. Phải cầm chơi, nâng niu hít hà cho đến khi thèm phát điên lên mới bẻ từng miếng nhỏ thong thả bỏ vô miệng. Bỏ vô miệng rồi cũng không dám nhai, cứ để cho miếng bánh tự tan biến ra rồi trôi thẳng vào bụng. Khi đó mắt sáng lên như vừa nuốt vào người một chất bổ dưỡng vô song.
Bánh nướng ngày đó làm bằng thủ công và bày bán quanh năm trong các tủ hàng quà. Nhưng không phải cứ muốn là có ăn bởi ngày đó nghèo lắm,  tiền đâu mà mua. Hồi đó nhà tôi ở Đồng Phú, Đồng Hới, gần cái tháp nước di tích lịch sử bây giờ, nhà đông con nên thỉnh thoảng ra phố mạ tôi mới mua cho mấy anh em 1 vài cái, về tự tay mạ bẻ ra chia mỗi đứa một mẩu. Một năm chỉ được một vài lần như thế.  
Ngày đó làm gì có tiểu đường, bị gan nhiễm mỡ rồi máu nhiễm mỡ với ung thư này nọ để đến mức phải kiêng ngọt, kiêng béo, kiêng đủ thứ khoái khẩu như bây giờ.
Mà cũng chả phải vì kiêng. Trẻ con và cả người lớn ngày nay chẳng mấy ai màng đến bánh trung thu. Bởi bánh trung thu ngày nay ngọt và béo quá. Mỗi cái có đến hai lòng đỏ trứng gà muối và bao nhiêu là nhân thịt mỡ. Không ngán mới lạ.
Ở Sài Gòn, bánh trung thu được bày bán từ trước trung thu hai tháng. Những quày bánh trung thu rực rỡ lộng lẫy ánh đèn chạy dài các con phố bày bán ê hề những hộp bánh từ bình dân đến cao cấp.
Nhưng chẳng mấy ai hào hứng mua và ăn ngay cả những đứa trẻ hàng ngày được cha mẹ chở đi học lướt qua lại cũng không màng đến. Bởi vậy mà từ trước trung thu cả nửa tháng, các hàng bánh trung thu đã phải hạ giá mua 1 tặng 1. Rồi cả tuần nay, đi làm dọc đường Cộng Hòa, tôi đã thấy họ treo bảng đại hạ giá, mua 1 tặng 2. Oái oăm ở chỗ là người có tiền thì không muốn mua; người muốn mua, thường là người nghèo lại không có tiền. Những người mua bán ve chai đồng nát nhôm nhựa, những người bán hàng rong, bán vé số lam lũ thường đợi qua trung thu chờ cho đến khi nhà hàng treo bảng mua 1 tặng 3 mới mua vài cái về cho con ăn.
Và ngày ngày đi giữa những phố bánh trung thu, tôi lại nhớ về bánh nướng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới