7 tháng 9, 2014

Tâm trạng



Hôm qua thứ 7 nhưng tôi phải đi làm bù vì dịp lễ 2-9 đã nghỉ  liền một lèo 4 ngày. Hơn 4h chiều thấy trời nặng trĩu như sắp sập, mưa bắt đầu nặng hạt. Kiểu này là mưa to rồi đây. Liền dắt xe ra về. Đến nhà chưa kịp cởi áo mưa thì cái đt trong túi quần rung lên. Ngọc Nga SG gọi. Mày đang ở đâu? Tao vừa đi làm về tới nhà nè.  Chờ đó tao tới liền đi kiếm chỗ nào làm vài li. Rồi hắn cúp máy. Vậy nghĩa là hắn đã tới đầu Bà Quẹo rồi.
Trời đất này mà hắn lặn lội từ Bình Thạnh xuống nhà tôi đi nhậu hẳn là đang có tâm trạng.
Nói Ngọc Nga SG là vì hắn tên Ngọc, có vợ tên Nga, nhà trên Bình Thạnh. Tôi phải lưu tên hắn trong đt vậy là vì còn có một thằng bạn khác cũng tên Ngọc có vợ cũng tên Nga ở Vinh, gọi là Ngọc Nga ĐH Vinh cho khỏi lộn.  
Ngọc Nga SG làm ở báo Nông nghiêp VN, mới về hưu năm nay. Hắn cũng là SV ĐH Vinh đi lính cùng đợt cùng đại đội C20 với tôi. Do rất có máu làm giàu và biết cách làm giàu nên Ngọc rất giàu. Hiện Ngọc sở hữu một đồn điền cao su rộng 30ha trên Bình Phước. Mỗi ha cao su đang cho mủ của Ngọc năm ngoái có giá 900 triệu đồng. 30ha vị chi có 27 tỉ nếu bán đứt đi.  Nếu vào tay tôi bán hết rồi gửi tất cả vô ngân hàng, lấy tiền lãi đi chu du vòng quanh thế giới cho sướng. Nhưng với Ngọc thì không thế, 27 tỉ không phải là cái đích đến của nó để mà phải dừng lại. Tôi đã lên đồn điền cao su đó nhiều lần, chỉ để đổi gió và nướng cá sông Bé ăn nhậu.  Thời cao su được giá, hàng năm hắn thu tiền tỉ dễ như trở bàn tay.
10 phút thì đã thấy cái mazda 7 chỗ màu xám trắng của Ngọc dừng đầu hẻm. Tôi xách theo nửa chai rượu ngâm sâm Ngọc Linh, căng dù chạy ù ra. Sập cửa lại. Mày chạy tới  lẩu dê Minh Tuấn ở ngã tư Tân Sơn Nhì-Gò Dầu đi.
Cái xe đưa hai thằng tôi đi trong trận mưa lớn nhất Sài Gòn của năm nay. Mưa như có ai ở trên trời cầm phi nước mà dốc ngược xuống. Cái gạt nước không làm được việc gì. Đường Tân Sơn Nhì đã bắt đầu ngập…  


Chúng tôi ngồi trong quán. Chiều cuối tuần lại mưa to, quán vẫn đông nghịt khách. Quán này được cái ngon bổ rẻ nên hút khách cả chục năm nay. Tiếng mưa xối xuống mái tôn nghe ầm ầm như súng bắn. Hai thằng tôi phải gào lên nói chuyện với nhau. Đã mấy tháng nay tôi và hắn không gặp nhau.

Mấy bữa nay mày đi đâu không. Bữa hè tao mới đi ra Vinh rồi về Đồng Hới họp lớp cấp 3. Sao mày lại phải vòng ra Vinh. Thì tao ra Vinh chơi với cũng một thằng tên là Ngọc Nga, nhân thể ghé thăm anh Tế ở Trung tâm điều dưỡng thương binh nặng. Ngọc nói hồi ở C20 thì anh Tế là trung đội trưởng của hắn, còn tôi lại ở một tiểu đội trực thuộc khác. Rồi hắn bắt tôi kể cụ thể từ đầu chí cuối cho hắn nghe về anh Tế. Hắn nghe hết và xúc động mạnh.
Rồi tôi hỏi hắn về vụ cao su, hồi này bán được giá không. Bết lắm mày ơi. Tất cả cũng là do cái dàn khoan 891 của thằng Tàu mà ra cả. Giá cao su hiện chỉ bằng 1/3 năm ngoái thôi. Tao đang cố để cầm cự, chỉ trông cho không bị lỗ. Dân Bình Phước nhiều người đang chặt cao su trồng cây khác đấy.

Một góc cánh rừng cao su rộng 30ha của Nguyễn Quang Ngọc ở Bình Phước

Rồi nó tính: Trước vụ giàn khoan, mỗi tháng bán được 150 triệu tiền mủ trừ chi phí lương bổng cho công nhân hết 50 triệu, còn lãi 100tr. Vậy mà từ khi có vụ giàn khoan đến nay, tụi Tàu nó không nhập khẩu mủ cao su nữa nên giá hạ thê thảm. Cũng với lượng mủ ấy nay chỉ bán được 50 triệu/tháng. Vừa đủ chi phí các loại và trả lương cho công nhân, còn lại ông chủ Ngọc chỉ được đúng 0 đồng. Nó hỏi tôi: Mày nghĩ có đau không.

..(còn tiếp).............................



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới