Thơ
và lời bình
NHÀ
THƠ TÙNG BÁCH
“GẶP
CHÍ- NỞ BÂY GIỜ”
Chử
Anh Đào
Quả là bác nói không sai
Em vẫn
thường xuyên gặp Chí
Hai thằng lai rai vài xị
Bán
trời chẳng cần hóa đơn
Chí giờ có vẻ trẻ ra
Mặt
mũi ngời ngời bác ạ
Hắn
bảo còn hắn trên đời
Chị
em dại gì hóa đá
Làng quê giờ là nguồn cội
Thích
cứ việc kéo nhau về
Gà
qué bướm hoa đều sạch
Nói
túm lại là khỏi chê
Thị Nở nghe đâu lên huyện
Làm
phòng văn hóa thông tin
Răng
khểnh, tóc hoe, má lúm
Dọc
ngang ai cũng ưa nhìn
Cháo hành giờ là đặc sản
Một
tô nghi ngút mười nghìn
Giải
cảm, giải sầu, giải mã
Ấn
tượng cứ là khó quên
Bất cứ lúc nào bác nhở
Cảm thấy bứt rứt trong người
A lô thằng
em một phát
Úi dào!
Đời được mấy mươi
T.B
Khi tác phẩm nghệ
thuật đã được công bố thì từ đây hình tượng nghệ thuật sẽ tạm chia tay với
người cha tinh thần của mình để bước vào cuộc sống mới với công chúng. Và do
vốn kinh nghiệm, vốn sống, vốn văn hóa, thị hiếu thẩm mĩ…cá nhân mà có bao
nhiêu người đọc, người xem thì có bấy nhiêu hình tượng nghệ thuật. Thậm chí,
ngay trong một người, ở những thời điểm khác nhau của cuộc đời, cảm thụ về một
hình tượng cũng có sự thay đổi. Chẳng hạn, hình tượng Thúy Kiều trong “Truyện
Kiều” của Nguyễn Du ở những năm tháng ấu thơ của độc giả sẽ rất khác với khi
anh ta đã ngoài bốn, năm mươi tuổi.
Theo xuất xứ thì
Tùng Bách nghe lỏm được câu chuyện của hai hành khách ở ga Nam Định mà
viết thành bài thơ này. Tất nhiên đấy là một cách nói của kiểu sáng tạo “mượn
lời”. Tác giả gặp nhân vật ở chính nơi chôn nhau cắt rốn là điều kiện tốt để
hiểu đúng, hiểu sâu về hoàn cảnh, tính cách của nó. Chí Phèo- “con quỉ dữ của
làng Vũ Đại” mà một thời ai ai cũng phải tránh xa, khi rượu vào, hắn chưỉ cả
làng thì ai cũng tự an ủi kiểu AQ răng “chắc hắn trừ mình ra” giờ đây trở thành
bạn của nhiều người: thường xuyên gặp nhau, cùng là “cánh ta” và cùng “lai rai
vài xị”. Một kiểu uống bình dân trong những lúc nông nhàn, hoàn toàn không phải
kiểu dốc ngược cái chai mà đổ ồng ộc rượu vào mồm như trước kia dù Chí vẫn còn
phảng phất con người cũ: coi trời bằng vung và một tấc đến giời “Bán trời chẳng
cần hóa đơn”. Ngược với qui luật tự nhiên, “Chí giờ có vẻ trẻ ra”, “mặt mũi”
thì “ngời ngời” như không phải mới ở tù
ra mà vừa xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc về. Ma lanh và liều như Chí, thế nào
chẳng có dăm ba ngàn “uôn” lận lưng làm vốn. Ngày xưa khi còn là một anh tá
điền, bà Ba dâm đãng sai vào bóp chân, hắn chỉ thấy nhục. Nhưng sau cuộc “tình
một đêm” với Thị Nở, hắn phát hiện ra và vô cùng tự hào với khả năng duy trì
nòi giống của mình. Hắn tủm tỉm khi hắn đè Thị ra, Thị kêu to, hắn còn kêu to
hơn và Thị vừa kêu vừa ấn lưng hắn xuống. Hắn tự tin: ngày nào hắn còn sống thì
ối chị em được nhờ, được sung sướng. Chẳng có đứa nào ngu hóa đá mà mong chờ
một con đực còn biền biệt mãi tạn phương trời xa xôi nào, cực mịt mờ cái gọi là
ngày đoàn tụ. “Hắn bảo còn hắn trên đời/ chị em dại gì hóa đá”
Sau này chính quyền mới cấp giấy hôn thú cho
hai đứa. Bá Kiến vào tù.Thì cái sự đời, nước xuống kiến ăn cá mà lại! Chí Phèo
dọn về nhà Bá Kiến, chiếm hẳn cái giường gỗ sưa tiền tỉ mà mây mưa với tình yêu
của mình và nghe đâu được dân bàu làm chủ tịch xã. (Ông chủ tịch này rất hay
ngáp và ngủ gật- nghe đồn thế.) Vợ hắn cũng đổi đời “từ trong tới ngoài” như
tiên đoán của nhà thơ lá cờ đầu thi ca cách mạng. Thị Nở giờ “răng khểnh, tóc
hoe, má lúm” rực lửa, ai nhìn cũng phát thèm, nghe nói sắp đi thi hoa hậu quí
bà thành đạt khu vực đồng bằng sông Hồng, không đoạt vương miện quyết không
chịu về. Thị làm việc ở ngành văn hóa thông tin vinh quang, ra rả ngày bốn lần
sáng trưa chiều tối phổ biến chủ trương chính sách giải tỏa đền bù với bà con
quê nhà. Mỏi mồm một tí nhưng công việc ổn định lâu dài, đầy rẫy tương lai. Và
“cháo hành”- cái thể hiện tình yêu bằng vật chất mà chỉ có vật chất mới có thể
đánh bại ấy của Thị “giờ là đặc sản”. Bây giờ cả làng cả tổng, cả khách thập
phương tham quan du lịch đều được xì xụp thưởng thức. Biết đâu mai kia lại chả
được thế giới công nhận là “Văn hóa vật thể- ẩm thực”. Chả bõ ngày xưa dấm dúi,
lén lút như mèo dấu cứt, mãi mới lừa được bà cô mà mang ra cho Chí. Chỉ có điều
đã thành tật, Thị nói xong hay kèm theo câu “Ghét thế” như cái đêm ở vườn chuối
bờ sông năm nào.
Ghi lại cuộc trò
chuyện của hai người khách ắt là bình dân, Tùng Bách có lối kể và sử dụng thành
công các khẩu ngữ: “lai rai”, “xị”, “nói túm lại”, “cứ là”, “một phát”, “úi dào”,
“nghe đâu”…
Trở lên, trong con
mắt của nhà thơ, Chí Phèo và Thị Nở đã đổi đời, đã hoàn lương, thành người có
ích cho xã hội. Bóng hoa chế độ ưu việt đã tỏa mát, là mái che an ủi vỗ về năm
tháng cho “Đôi lứa xứng đôi”. Chỉ có điều tôi hơi hoang mang: Chí đang biến
thành mình hay mình đang thành Chí đây mà vài chục năm nay người ta nói về hắn
nhiều thế?
PK 14.4.14
C.A.Đ
Thị Nở lên huyện ngời ngời
Trả lờiXóaSao xưa gọi là Thị Nở
Phải chăng Thị đã thẩm mỹ
Hay hai lão ấy nhìn say?
Anh Chí nay vô thường vụ
XóaSao xưa lại gọi là Phèo
Phải chăng thành phần bần cố
Đã đưa anh bay, bay xa.