15 tháng 10, 2012

Bởi Sự sống chẳng bao giờ chán nản




Trong mấy ông nhà thơ mới nửa mùa tôi thấy được nhất là ông Huy Cận, mà được nhất trong cái được nhất của ông là bài Tràng giang. Chứ như ông Xuân Diệu thì tôi chưa bao giờ thích, nhất là với những bài thơ tình yêu đương uốn éo vớ vẩn như anh chàng bán thuốc dạo. Vậy mà bao người lại tung hô tôn ổng làm ông vua thơ tình mới lạ. Tình ái đâu phải là thứ cứ phô phang ra nơi đầu môi chót lưỡi. Vụ này cũng như mấy tên lúc nào cũng hô khẩu hiệu kêu gào thiên hạ phải yêu nước, yêu cnxh nhưng chính chúng nó lại là cái đám nhung nhúc phá hoại đất nước và gieo họa cho dân nhiều nhất. Trò đời vẫn vậy, thiếu cái gì hô cái đó mà.
Quay lại với thơ Xuân Diệu, tôi thấy ông có nhiều bài dở mà tiêu biểu là bài Sự sống chẳng bao giờ chán nản. Bài này dở từ đầu tới cuối, từ trong ra ngoài nhưng lại có một chỗ rất hay khiến tôi nhớ mãi, đến mức thỉnh thoảng lại ngâm nga, nhất là những lúc gặp điều bất như ý. Chỗ đó chính là ở cái đầu đề của bài gọi là thơ này của Xuân Diệu: Sự sống chẳng bao giờ chán nản.
Chính nhờ cái đầu đề này mà tôi luôn thấy mọi chuyện trên đời dù tai hại đến đâu cũng đều là chuyện nhỏ. Ngay cả lúc những sự biến diễn ra quanh ta chán đến mức phải bi quan thì nó vẫn giúp con người ta  vượt qua một cách bình thường bởi cái đầu đề thơ Xuân Diệu: Sự sống chẳng bao giờ chán nản.
Riêng vụ này thì cảm ơn ông Xuân Diệu lắm.

Xem thêm bài thơ dở với cái đầu đề hay:
                        Sự sống chẳng bao giờ chán nản
Xuân Diệu

Trong cuộc đấu tranh giữa ta với địch sống chết thua hơn
Có lúc, có nơi đứa thắng lâm thời lại là cái chết;
Cái chết rên môi có đôi râu mép
Sắc lẻm như đeo kính râm lấy điệu và trán cũng cao;
Cái chết ngọt ngào nói như kinh thánh;
Thường giỏi trá hình, cái chết lại chưng diện bảnh,
Cổ cồn ca vát, người ngợm thơm tho;
Phất cờ chạy hiệu, cái chết lau nhau nhậu nhẹt say no,
Các má, các chị miền Nam đánh quần lên đầu nó.
*
Nhưng giặc Mỹ cố giết cho nhiều, vẫn cứ là thằng rụt cổ
Rúc vào hang lỗ lại cố chui ra;
Ngậm bom vào miệng, cố thét cho to,
Vẫn không át nổi cánh cò bay trên ruộng lúa,
Tại sao giặc Mỹ ném những em bé miền Nam vào lửa?
Mổ một con người, chỉ để láy mảnh gan nhắm rượu?
- Trại phong Quỳnh Lập, trường học Thuy Dân,
Con đê Phú Thọ làng xóm Vĩnh Quang,
Chúng ta bình tĩnh ở giữa hờn căm,
Lại gieo, lại trồng trên những hố bom san phẳng!
Đã là sự sống, thì chẳng bao giờ chán nản;
Những gian nhà văn Điển, dù cho bom phá nát tan.
Khi mẹ trở lại thăm nhà, mẹ vẫn cứ mang trái tim vĩ đại,
Dọn dẹp bếp hót tro, nhặt những chân ghế bàn càn lại,
Mẹ nhìn phân biệt bằng mắt yêu thương
Cái chum đang còn đựng được, miếng gương có thể soi gương,
Không thể tiện tay vứt thanh gỗ làm thành mảnh củi.
Anh Trỗi sắp bị tử hình vẫn dặn chị Quyên:
"- Em đi cho khéo!
Mấy bậc cao nơi nhà tắm ấy rất trơn".
Còn một chút ánh mặt trời, mẹ vẫn cố ngồi xâu chỉ vá áo cho con
Bà để cơm con cháu đi học muộn về, vẫn ủ suất cơm cho nóng
Miếng bao tải rách rồi, vẫn cứ vun cho sự sống.
Sắp sửa băng qua cầu Cấm, đêm khuya bên mấy bụi cây xa
Mấy anh em nhà văn chúng tôi còn nghe tiếng hác-mô-ni-ca
Một đồng chí tân binh nào đang chuyển khí trời biến thành âm nhạc
Đặng thổi đến giữa bụi đường một ánh hoa dương dào dạt.
Em tiễn anh ra tới bến đò, mưa bụi khó nhìn nhau nữa,
Anh khoát tay bảo em về đi, em vẫn cứ hai chân lần nữa,
Em đứng hoài đứng mãi, đợi đò ngang sang tới bên kia,
Mối chỉ giữa đôi ta càng kéo ra xa - lại càng buộc chặt.
- Ôi! có hai hạt nào như đôi con mắt
Khi khép mí, dài dài như hai quả trám,
Nhưng khi mí mở, bật hai mầm sống diệu kỳ,
Hai chồi xanh bật sống, sáng cả đêm khuya,
Hai ánh, hai tinh diệu vô cùng sự sống!
*
Trái tim chúng ta là một đá nam chân cực mạnh!
Trái tim đập giữa cuộc đời, như chiếu lên trời tỏa ánh!
Trái tim dũng mãnh, đập hộ cho cả thế gian,
ở đây sáng ngời chính nghĩa, ở đây tình nghĩa Việt Nam!
Này là lúc sự sống bừng lên cất rất cao tiếng hát
Như tình yêu thắng sự chia ly càng thêm thắm thiết:
Mồ hôi ta đổ, ruộng ta mơn mởn lúa xanh;
Giọt máu ta rơi, đường ta dính liền Nam Bắc.
Mổ, mổ nữa đi,
Hỡi cái mỏ son của chiếc chồi non nhọn hoắt
Rất mực măng tơ, tưởng yếu như sên, nhưng cường hơn sắt,
Bao nhiêu vỏ cây già khắc từ trong cũng bật tung ra,
Chúng ta yêu sự sống bền dai, vĩnh viễn, bao la!
Nhất định chúng ta gìn giữ nhóm nhen sự sống;
Vẫn cứ hoa nở chim kêu, cuộc đời lồng lộng,
Nhất định trời cao đất rộng còn vui nắng sớm mây trưa.
Chúng bay đã vào hũ nút, cũng đừng tủi gió sầu mưa!
Giặc Mỹ đã biết hay chưa?
- Chúng tao chính là sự sống!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới