16 tháng 10, 2012

Bên sông và Văn Công Mỹ



Văn Công Mỹ sinh năm 1956, dân Tây Sơn Bình Định, là nơi dấy nghiệp của anh em nhà Quang Trung - Nguyễn Huệ. Tuy nhiên, nếu anh em nhà Nguyễn Huệ từ quê gốc Nghệ An vào Tây Sơn dấy nghiệp thì Văn Công Mỹ lại từ Tây Sơn vào Sài Gòn dấy nghiệp.
Anhcùng bà xã Trần Thanh là chủ nhà hàng Sông Trăng nổi tiếng bên bờ sông Sài Gòn mà dân Sài Gòn sành ẩm thực và sành điệu  không ai là không biết. (Ngoài ra còn phải kể thêm các chi nhánh của chuỗi nhà hàng này ở Sài Gòn như Cháo vịt Sài Gòn 40 Trần Cao Vân, Quận 3; Nhà hàng Sông Trăng 2 ở số 2 Hàn Thuyên Quận Thủ Đức...). Đó là chưa nhắc đến ngôi biệt thự độc đáo cũng bên bờ sông Sài Gòn của gia đình anh được xây bằng 28 cái container 20peet không cần móng, không cần gạch, không cần cả xi măng cốt thép gây bất ngờ và thú vị cho mọi người. 
Với tất cả những điều đó, Văn Công Mỹ thực sự là người đàn ông thành đạt và có nhiều may mắn trong giới kinh doanh ẩm thực ở Sài Gòn. Đến bây giờ thì có thể khẳng định, số phận và cuộc đời đã nở nụ cười tươi với Văn Công Mỹ và gia đình anh. 
Nhưng nói thế vẫn chưa đủ về Văn Công Mỹ bởi dù quen biết với anh đã lâu nhưng mãi mùa Noel năm ngoái tôi mới biết thêm anh còn là một người đam mê văn chương, nhất là sáng tác thơ ca. Ít ai biết rằng vào những lúc rảnh rỗi nhất sau một ngày tính toán với những con số lời lỗ, những ý tưởng kinh doanh mới; anh lại dành cái khoảng lặng cuối cùng của một ngày cho nàng thơ  với những câu thơ đầy chất suy tưởng về cuộc đời, về con người. 
Thơ anh đã đăng trên một số tờ báo, nhiều nhất là trên vanchuongviet.org


Tôi đã đọc thơ Văn Công Mỹ và nghiệm ra rằng có lẽ do sinh ra từ bên một dòng dòng (sông Kôn), lập nghiệp và định cư cũng bên một dòng sông (sông Sài Gòn) nên thơ Mỹ thường có hình ảnh của dòng sông với cái nhìn từ bên một dòng sông. Ngồi bên sông ngó nước trôi, Tôi năm lăm tuổi thấy đời nghiêng theo; Từ ban mai đến xế chiều; Nối đêm nguyệt tận gió đìu hiu bay. 
Hoặc: Ô hay bữa nọ trong quán nhỏ; Có kẻ trầm tư hát một mình...
Và tôi thích anh từ những câu thơ thâm trầm như thế.




Bốn Câu Cho B’Lao 
Cái rừng cái ná cái chim
Cái nương rẫy gói trái tim con người
Cái lau lách trắng nụ cười
Cái sông suối nối cái đời ngây thơ. 

Ở B’Lao Nhớ Biển 
Buổi anh bỏ phố lên rừng
Ngóng  mây cố xứ mơ trùng dương xa
Thưa em một tiếng thật thà
Chút tình năm cũ đã nhòa nhạt chưa? 

Tiễn Đưa Nàng 
Tiễn nàng đi buổi đêm buông
Có con dế nhỏ khóc buồn cuối sân
Tìm đâu chút ánh trăng vàng
Gói trong một vạt áo hoàng hoa bay. 

Thả Bay 
Thôi thì thú thật yêu em
Bài thơ vụng dại nỗi niềm gởi đi
Xôn xao gói mộng xuân thì
Thả bay theo cánh chim di mịt mù.

Một chút 
Một chút nắng
Một chút mưa
Chút hoa
Chút lá
Cho vừa câu thơ
Thêm thương nhớ
Với mong chờ
Dầy lên một gã…
Dại khờ yêu em. 

Nụ Hôn Nàng 
Nghe
Mùi cỏ lá
Đêm nay
Chút hương biển mặn
Đong đầy ánh trăng
Trong đung đưa
Cánh tay nàng
Bờ môi thiếu phụ
Ngỡ ngàng
Tiếng kêu.

1.
Soi Gương Thấy Lạ

Sáng nay quần áo gọn gàng
Mắt nghiêng liếc sửa lại hàng ria trên
Nhặt lên một cọng tóc mềm
Cõi trần gian ấy bạc đen đã từng

Sáng nay lòng bỗng rưng rưng
Tôi và bóng nọ ngập ngừng ngó nhau…

2.
Bóng Quế Bên Sông  

Nước lên chiều xuống ngang trời
Phù du bóng quế bời bời tóc bay
Chòng chành sấp ngửa đôi tay
Chút hư ảnh đó lung lay mất rồi

Thôi thì cũng kiếp mây trôi
Bến này neo đậu gởi lời trối trăn.
        
  Văn Công Mỹ và Trần Thanh
3.
Bài Không Tên Tặng Th. 
Bên sông ôm đàn ta hát
Chiều xa sóng vỗ mạn thuyền
Quê hương nửa đời được mất
Bóng người sợi tóc bay nghiêng

Đôi ta chìm sâu bóng núi
Mắt em hiền dấu chân chim
Ngọn lửa đêm này chấp chới
Chút hương xưa thoảng khắp miền

Anh hát những lời thơ cũ
Em đàn nhịp phách chơi vơi
Tình tang nụ quỳnh mới nở
Giữ y nguyên một tiếng cười

Già nửa phận bèo mộng tưởng
Lòng sen mới mẻ tinh khôi
Cõi người mênh mang vô lượng
Sầu vui vẫn một chữ đời.

4.
Tịnh Ca 
Ngày qua ngày vỗ tay khan
Bài ca tịch lặng lần khân giữ hoài
Lời thề lỡ thả mây trôi
Còn đây câu hát ngậm ngùi trong tim 
5.

Vết Cắn 
Anh còn yêu lắm hôm nay
Dẫu em hờ hững ráng bày cuộc vui
Biết đôi môi ấy rã rời
Sao anh vẫn khát đã đời dấu răng. 

Bên Sông 
Ngồi bên sông ngó nước trôi
Tôi năm lăm tuổi thấy đời nghiêng theo
Từ ban mai đến xế chiều
Nối đêm nguyệt tận gió đìu hiu bay. 

Vẫn Là Em 
Vẫn là em của hôm xưa
Áo tinh khôi níu gió đùa bước chân
Với môi mắt ấy ân cần
Em giang tay giữ thanh xuân cuộc đời.     

Mộng 
Tôi về đi giữa chiêm bao
Miết trong giấc ngủ cấu cào thân em
Giấc trưa trổ nắng bên thềm
Giấc khuya sương lạnh ướt mềm chân hoang.
Mưa Q. 
Mưa qua kẽ lá nghiêng kề
Một hồn tôi ướt đầm đìa giấc khuya
Kể từ lạc bước xa quê
Đôi chân chới với ngõ về rất xa
Sợi u uẩn đến bên nhà
Thầm thì chuyện kể thật thà mỗi đêm

Ngày anh nắm níu tay em
Nẻo xa cố quận tiếp miền phồn hoa
Bóng mưa ngày cũ mịt mờ
Khuất trong sợi nắng nhạt nhòa nhớ thương
Mưa hư hao những con đường
Quẩn quanh nhịp hát phố phường xanh xao
Lạnh lùng chăn chiếu chiêm bao
Mưa qua mộng mị có màu đớn đau


Nằm nghe mưa khóc thiên thâu
Anh và em bỗng khóc sầu quê hương.


Quán Nhỏ Bên Sông  
Đôi khi ngồi lại bên quán nọ
Ngó con cá quẫy nhánh sông này
Thấy trong bèo bọt chùm hoa nở
Chút bùi ngùi lạnh sớm sương bay

Đã biết bến bờ bên bồi lở
Trăm năm được mất lẽ vô cùng
Một buổi mai này thân nín thở
Cũng là hạt bụi hóa hư không

Miệng người nhiều ngoa ngôn ảo dụ
Thôi làm nít nhỏ hát nghêu ngao
Làm thân bèo dạt trong mưa lũ
Nặng nhẹ trần gian với tay chào

Ô hay bữa nọ trong quán nhỏ
Có kẻ trầm tư hát một mình
Mộ phần đã sắp ngày tương ngộ
Tiếng vọng lăn dài đến vô minh.

MỘT VÀI GÓC NHÌN TỪ SÔNG TRĂNG:

Không gian ấm cúng ...
 
... và thân thiện, nhất là dịp những ngày cuối năm 2011 này
 
Muốn ngồi ngoài trời cũng có ngay, ngắm xa sang bờ phía bên kia là Thủ Đức
 
Hàng dừa nước dìm chân trong sóng vỗ ì ọp làm xao lòng thực khách
 
Tím sẫm sông Sài Gòn khi hoàng hôn buông xuống

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới