11 tháng 9, 2013

Một sẻ chia từ thế giới mạng

Đây là một mẩu chuyện thật:
Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình
                                           và lấy ra một gói nhỏ…
Gói kỹ càng trong lớp giấy lụa
Anh bảo: Đây không phải là gói đồ bình thường,
đây là một chiếc áo lót thật đẹp
Anh vứt lớp giấy bọc
                                 và lấy ra chiếc áo lót mịn màng
Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy, lần đầu tiên
 chúng tôi sang New York, cách đây 8 - 9 năm rồi,
 nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc!
Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt.
Vậy thì hôm nay, tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi
Anh đến cạnh giường
                     và đặt gói áo ấy cạnh những món đồ
mà tí nữa sẽ được bỏ vào áo quan mà liệm
Vợ anh vừa mới qua đời. 
Quay sang tôi, anh bảo: Đừng bao giờ giữ lại
một cái gì mà chờ cơ hội đặc biệt cả.
Mỗi ngày sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi!
Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này,
Và nó đã thay đổi cuộc đời tôi.
Hiện nay tôi đọc sách nhiều hơn trước
và bớt dọn dẹp nhà cửa.
Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh
chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn.
Tôi dành nhiều thì giờ cho
gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc.
Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm
mình cần phải nếm.
Từ ngày ấy, tôi không còn cất giữ một cái gì nữa. 
Tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày;
tôi mặc áo mới để đi siêu thị,
nếu mình bỗng thấy thích.
Tôi không cần dành nước hoa hảo hạng
cho những ngày đại lễ,
tôi xức nước hoa khi nào mình thấy thích.
Những cụm từ như “một ngày gần đây” và
“hôm  nào” đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi
Điều gì đáng bỏ công, thì tôi muốn xem,
muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ.
Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi hẳn sẽ làm gì
nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn
 sống nữa.
  (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường)
Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong
gia đình, mời bạn bè thân thích  đến.
Có thể cô sẽ điện cho vài người bạn cũ và làm hòa
hay xin lỗi về một chuyện bất hòa trước đây. 
Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu
(vì cô rất  thích ăn đồ Tàu!)  
Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm
khiến cho tôi áy náy,
nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn.
Tôi sẽ rất áy náy vì không đi thăm một vài người
bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi.
Áy náy vì không nói thường hơn với những người
thân của mình rằng mình yêu thương họ.
Áy náy vì chưa viết những lá thư
mà mình dự định ‘hôm nào’ sẽ viết.
Giờ đây, tôi không chần chờ gì nữa,
tôi không hẹn lại và không cất giữ điều gì có thể
đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi.
Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt cả.
Nếu bạn nhận được thư này,
ấy là vì có một ai muốn điều hay cho bạn,
và vì bạn cũng có quanh mình
những người bạn quý yêu.
Nếu bạn quá bận đến độ không thể dành ra vài phút
gửi đến cho ai khác và tự nhủ:
mai mốt tôi sẽ gửi thì mai mốt đó có thể là một
ngày thật xa hoặc là bạn không bao giờ gửi được.
Tôi chép lại câu chuyện với các hình ảnh sưu tầm được
Chúc bạn một ngày vui

Sưu tầm và gửi đến: Đỗ Thị Kim Liên


9 tháng 9, 2013

Khúc vĩ thanh viết nốt

Phải nói rằng chuyến trở lại Lăng Thành và Quỳnh Thạch của tôi nhân cuộc họp lớp mới rồi là chuyến trở về với những kỉ niệm của tuổi xanh gian nan mà mơ mộng.
Khi vào đến điạ hạt làng Lăng Thành, cái cổng làng đồ sộ cổ kính xây bằng gạch nơi mà vào tối ngày 10 tháng 9 năm 72 tôi và Ngọc cùng nhiều bạn bè trong lớp trong khoa đã đi qua lần cuối cùng để nhập ngũ ấy nay không còn chút vết tích gì. Chỉ còn lại một cây đa con con mới trồng thế chỗ cho cây đa già một thời rủ bóng mát xuống cổng làng đứng trơ trọi không để lại ấn tượng gì.
Về đến đây thì anh phó phòng Giáo dục gọi thêm một hướng dẫn viên nữa là Thành, Hiệu trưởng Trường THCS Lăng Thành đưa chúng tôi ra thăm ngôi đình làng đang được trùng tu bằng kinh phí nhà nước. Ngôi đình vẫn giữ nguyên dáng vẻ bề thế ngày xưa ấy bây giờ gần như nằm hẳn ra rìa làng, nằm hẳn ra ngoài cánh đồng. Có khoảng chục người thợ đang nhẩn nha xây dựng, lát lại sân đình, xây lại bờ tường… gọi là trùng tu. Vẫn những hàng cột đình to ôm không xuể, vẫn những vì kèo chạm trổ cách nay đã hơn 40 năm với mái ngói vẩy như ngày xưa nhưng sao tôi không thấy nó uy nghi và huyền bí như thời tôi còn sơ tán ở đây nữa, hay là bởi màu ngói trùng tu bây giờ tươi mới quá! 

 Con đường nối từ bờ đê vào thẳng làng Lăng Thành. Nơi tối 10-9-1972 bạn bè tiễn chúng tôi nhập ngũ


Làng Lăng Thành nhìn qua cánh đồng đang vào mùa gặt hái


       Ngôi đình cổ làng Lăng Thành với mái ngói đỏ tươi


           Phút ngẫu hứng của Lê Văn Ngọ bên hàng cột đình xưa 


Trái sang: Thành (Hiệu trưởng trường THCS Lăng Thành), Nga, Ngọ, Ngọc


                       Trái sang: Thành, Nga, Ngọ, Ngọc, Sơn

Rời Yên Thành chúng tôi bon ra quốc lộ 1 để về Quỳnh Lưu. Xe qua thị trấn Cầu Giát tôi cố hình dung ra cái cửa hàng ăn uống quốc doanh Cầu Giát với món chè hoa cau nổi tiếng mỗi bát chỉ 3 hào khiến chúng tôi mỗi sáng chủ nhật cuốc bộ 5-6 cây số từ làng Quỳnh Thạch lên ăn mỗi thằng chỉ đúng một bát mà miệng vẫn thòm thèm đến mức có thể ăn thêm 9 bát nữa vẫn không chán. Nhưng tất cả chẳng còn vết tích gì. Đường phố rộng hơn, nhà cao tầng hơn. Kỉ niệm chỉ còn là dĩ vãng.
Phải sau vài ba lần quay đầu xe thụt lui thụt tới, chúng tôi mới tìm ra đường rẽ từ quốc lộ 1 vô làng Quỳnh Thạch. Vẫn con đường ven làng nơi 42 năm trước mỗi sớm mỗi chiều chúng tôi rời nhà trọ đi học và lên nhà ăn của khoa ngày hai bữa nhưng nay đã là đường bê tông phẳng lì và đủ rộng cho xe chạy thoải mái.
Hỏi thăm mãi tôi mới tìm ra căn nhà mà tôi và Nguyễn Khắc Chi đã ở trọ hồi mới nhập trường vô năm nhất tháng 9 năm 71. Hồi đó, thằng SV năm nhất là tôi vô đại học khi mới 17 tuổi, được phân vô ở nhà trọ này, chủ nhà là bác thợ mộc hiền lành khoảng 60 tuổi nuôi một thằng cháu nội tên là cu Dĩnh khoảng 12 tuổi học lớp 5 hay 6 gì đó. Bác chủ nhà chỉ có một yêu cầu với tôi và Chi là hai chú không phải làm gì hết, chỉ mong hai chú hằng ngày chỉ vẻ cho thằng cháu nội tui học bài là tốt rồi. Tưởng gì, việc đó dễ ợt. Nói vậy chứ thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi gánh nước từ cái giếng làng ngoài đồng về đổ đầy cái bể nước xi măng nhỏ ngoài sân. Tôi không biết gánh nên đảm nhận việc múc nước còn Chi là dân làng quê Xuân Thủy, Lệ Thủy, Quảng Bình nên quảy đôi thùng gánh nước rất thành thạo. Chỉ 3 gánh là đầy. 
Bây giờ sau 42 năm đã đi qua, ngồi trong căn nhà trọ xưa cũ, chẳng ai nhớ ra tôi và tôi cũng chẳng nhận ra ai nữa. Cứ như là chuyện Từ Thức rời chốn động tiên về thăm làng cũ sau 80 năm trần thế thì thấy vật đổi sao dời, thành quách nhân gian, hết thảy đều không như trước nữa, duy có những cảnh núi đồi đồng ruộng là vẫn không thay đổi sắc biếc mầu xanh thuở nọ.
Nhưng mà vậy cũng là thỏa mãn cho tôi lắm rồi, một tên hay sống với hồi ức và ưa hoài cổ. Tôi cảm ơn Ngọc - Nga lắm, cảm ơn cả Ngọ nữa với chuyến trở về thuở ngày xưa này.
Rời Quỳnh Thạch, chúng tôi đi tiếp ra Hoàng Mai thăm một bạn học cùng lớp khóa 12 với Ngọc, Ngọ và tôi là Nguyễn Xuân Tùng, một người thật việc thật đã mấy lần đi vào trong những bài viết và truyện ngắn của tôi và Chử Anh Đào. Tại đây, nhờ sự có mặt của quan đốc học Ngọ nên cả bọn lại được dự thêm một bữa tiệc chiều thịnh soạn nữa do Trưởng phòng GD và đào tạo cùng phó bí thư thị trấn Hoàng Mai chiêu đãi. 

Làng Quỳnh Thạch nhìn từ QL 1 qua cánh đồng. Xe Ngọc-Nga đang chạy trên đường làng còn tôi và Ngọ thì xuống xe đi bộ vào. 


                               Đường ven làng Quỳnh Thạch

Về lại đến Vinh đã hơn 8 giờ tối. Do đã có hẹn trước với một người bạn nữa cũng thân thiết là anh Nguyễn Huỳnh Phán nên dù đã thấm mệt mỏi, tôi vẫn tìm đến nhà anh chơi bởi sáng mai đã phải trở lại Sài Gòn rồi. Cả hai vợ chồng Phán – Hà đã đợi sẵn với một chai Mao đài chưa khui và mấy quả bưởi Phúc Trạch ngọt lịm. Chuyện trò rôm rả đến hơn 11 giờ khuya tôi mới từ biệt Nguyễn Huỳnh Phán ra về với hộp quà là một bộ bình trà gốm sứ Bát Tràng có in logo và dòng chữ của Viện Nghiên cứu và Phát triển công nghệ mới do anh làm Viện trưởng.
Có lẽ phải ở hẳn 1 tuần tôi mới có thể gặp gỡ hết những bạn bè cần gặp ở Vinh được. Nhưng với tôi vậy cũng là mãn nguyện lắm rồi.  

                                     Với PGS. Nguyễn Huỳnh Phán



                 Thị trấn Chợ Dinh-huyện lị Yên Thành ngày nay


                  Xin chào và hẹn gặp lại (Ảnh: Trung Ngọc)

        

4 tháng 9, 2013

Sau hội đố bạn

                                          Trưởng BTC Nguyễn Trung Ngọc
     
Tổng kết Hội lớp tôi nhận ra một người đạt kỉ lục của kỉ lục, thật là hiếm có, cả thời kì 2 giỏi (chiến đấu giỏi, sản xuất giỏi) chưa chắc đã có ai theo kịp. Đố bạn biết người đó nằm ở dòng thứ mấy trong bài "Điểm danh" của Trần Anh Hào.
     Người này đã dành luôn 16 kỉ lục trong chuyến Hội lớp vừa qua (ai phát hiện thêm xin bổ sung cho):                                                        
1/ Người đến Hội sớm nhất  
2/ Người rời Hội muộn nhất                                                                        
3/ Người đi Hội (tham gia Hội) dài nhất (Kể ra 2 cái trên dĩ nhiên đẻ ra cái thứ 3 này nhưng cứ tính theo kiểu Việt Nam quảng cáo Hạ Long cho giàu kỉ lục thêm)                                          
4/ Người xa vợ trong dịp Hội nhiều ngày nhất (chả là vợ anh ta về quê trước đó cả chục ngày và mãi tận 7/9 mới về; nghĩa là trai giới rất sạch sẽ để đi Hội)                                                
5/ Người qua Hội gặp nhiều bạn nhất (Cả K12 nữa mà)                           
6/ Người được đưa đón bằng xe mới nhất (xe chạy rôđa chưa hết, UVBCT chắc cũng khó được thế)                                                      
7/ Thăm thú được nhiều nơi nhất (đi cả Yên Thành, Quỳnh Lưu mà)       
8/ Vượt chặng đường xa nhất (Sài Gòn - Vinh)                                         
9/ Xuất hiện trong ống kính nhiều nhất (Kể cả camera, nhiều bạn chưa thấy đâu)                                                                                  
10/ Cười nhiều trong ảnh nhất                                                                  
11/ Ngồi tiệc nhiều nhất (cả vụ Yên Thành và Quỳnh Lưu nữa; mục này thì vợ chồng Ngọc - Nga cũng sánh tày nhưng nhường luôn cho đoàn kết)          
12/ Đi Hội bằng phương tiện sang nhất (máy bay)                                    
13/ Phát biểu dài nhất                                                                                 
14/ Tóc bạc nhất (Điều này thì anh Cao Phú cũng không thua nhưng ảnh bảo nhường luôn)                                                                  
15/ Dùng quà lễ hội sớm nhất (bằng chứng là trong bức ảnh ra sân bay Vinh thấy mang cái túi Mĩ AIA)                                                       
Và 1 kỉ lục nữa nhiều người khó nhận ra, cả vợ con ông chắc cũng bất ngờ, Thưa các bạn, kỉ lục đó là...                                        


16/ Nhắc...đến...vợ...nhiều nhất (lợi dụng được giới thiệu phát biểu, nhân vật của chúng ta đã say sưa kể về vụ chị Liên, chị Hải đã tác thành cho đôi lứa họ như thế nào và NTN thì hét lên: cả tôi nữa chứ! Lần ấy chính tôi đã bảo ông hãy đi đi; chao ôi là vui).
 Xin BTC đặt giải thưởng cho ai phát hiện thêm                                                                                                                              

3 tháng 9, 2013

Bài ca điểm danh

 Trần Anh Hào

      Lớp 16D – K2 (Khoa Văn) – §hSp Vinh
               Thân yêu gởi tặng các bạn lớp ta !

34 năm bấy nhiêu ngày
Lớp ta họp mặt vui vầy hôm nay
Những má đầu tóc sương bay
Góc mắt ướt ướt, cay cay, mừng mừng
46 gươn mặt đã từng
Mì hột, sắn lát, giường tầng có nhau

Anh Phan Hữu Ái, tên đầu
Đi thi vấn đáp cứ lầu bầu rỉ rên
Phan Thanh Bắc, người kế tên
Chuyên cần học tập, ổn yên mọi bề
Đặng Khắc Bình(1) chăm chỉ chân quê
Dáng vóc đầm đậm say mê học hành
Đoàn Xuân Bình thật tinh nhanh
Trên sân cỏ sút tung hoành gần xa
“Anh Lê Ca ở nước ta
Mà em lại thấy rất là châu Phi” (2)
Phạm Đình Chiến ít ai bì
Dù thương binh vẫn hay đạp xe về thăm quê
Uông Ngọc Dậu với tài thơ
Hay nhất là những bài thơ vần “ồn”
Em Kim Dung, gái Nam Đàn
Nhỏ tuổi nhất lớp, hồn nhiên nhất đời
Chị Đào, chị cả tổ hai
Nụ cườ tủm tỉm thêm tươi mà Đào
Nữ sĩ Đông, tài nghệ cao
Hóa giải “Thề non nước” đi vào lời ca
Anh Lê Em, đàn anh lớp ta
Hay đàn hát, tính hiền hòa dễ thương
Lê Xuân Hải, trai Thanh Chương
Dáng vẻ nghệ sĩ, vẫn thường đàn ca
Trần Anh Hào chỉ ngu ngơ
Chẳng biết cưa gái mà chờ gái cưa
Lê Trí Hân chẳng kể sớm trưa
Chiều tối thuốc bắc mà da cứ vàng
Bạn Hòa tính nết dịu dàng
Khiến tôi đôi lúc mơ màng không yên
Nàng Huệ với lúm đồng tiền
Chàng Thu vớ được yêu liền chẳng thôi
Nàng Minh Khôi điệu thôi rồi
Hẳn nàng đang sống một thời “hoa Khôi”
Bạn Lan, Thanh Hóa xa xôi
Là người kín đáo, ít cười làm sao
Anh Lê Xuân Lộc trán cao
Mục chuyện phiếm kể kiểu nào cũng hay
Trần Nữ Luyến dáng quay quay
Quảng Bình giọng ngọt làm say lòng người
Trịnh Thị Luyện  gương mặt sáng tươi
Duyên thầm nàng có nhiều người thầm yêu
Mỹ Lý họ với nàng Kiều
Quê Yên Thành lắm lúa lại nhiều cá rô
Tiểu Lý xinh xắn ngây thơ
Khiến cho chàng Tiến cũng ngơ ngẩn tình
Trai Đức Thọ, Lê Trọng Minh
Tình nghĩa đáng bậc đàn anh lớp mình
Nguyễn Phong Nam có đa tình
Tình thơ, tình nhạc ái tình đa đoan
Nàng Nga gương mặt xinh giòn
Từng làm thổn thức đôi con tim gầy
Nguyễn Trung Ngọc đẹp cả cây
Xứng đôi vừa lứa đến rày với Nga
Nguyễn Hữu Nhia, Quảng Bình quê ta
Đẹp trai, học giỏi, hiền hòa hơn ai
Nguyễn Văn Ninh có khiếu khôi hài
Làm thơ xuyên tạc đáng tài bậc anh
“Là Cao Anh Phú xứ Thanh
Bốn con mà vẫn thấy mình trai lơ” (3)
Nguyễn Quang Phú, lớp trưởng năm đầu
Tính tình trầm lặng – sắc màu riêng anh
Anh Quang quê ở Đô Lương
Về lớp muộn vẫn yêu thương ân cần
Chàng Quế nhập học chân trần
Ngày đông tháng giá mảnh chăn đắp hờ
Chàng Quốc mối tình như thơ
Hoàng tử Cu Ốc tiểu thư Lu  Ề
Anh Quyền “cu khơ” “sang chê”
Học tiếng Trung Quốc lắm khi bật cười
Hà Tùng Sơn, một tay chơi
Từng mang nghị quyết vào nơi ái tình
Nguyễn Hòa Sùng, trai Quảng Bình
Nhẹ nhàng phong thái, ân tình trước sau
Nàng Thái(4) đôi mắt dao cau
Dẫu không cứa vẫn làm đau lòng người
Trần Quyết Thắng, điệu cười tươi
Tài nghệ cắt tóc bậc thầy lớp ta
Nguyễn Xuân Thỏa(5) Quỳnh Lưu quê ta
Thi thoảng lại có bài thơ chết cười
Nguyễn Hữu Thu đáng anh tài
Chăm chỉ học tập, vui chơi chuyên cần
Lê Minh Tiến, hiền hòa dễ gần
Sống hòa hợp với tình thân trong nhà
Thanh Tinh đẹp mộng đẹp mơ
Đã từng có gã làm thơ tặng nàng
Trần Đình Vợi(6) quê Thanh Chương
Đến hàng kim khí mua hành chẳng ra
Phan Xuân Vũ, Yên Thành quê ta
Giọng nói thủ thỉ như xa như gần
Tên cuối là Nguyễn Duy Xuân
Tóc đen răng trắng, truyền thần đẹp sao

46 gương mặt ngày nào
Vui buồn một thuở hoa vào bài ca
Mấy lời thành thật nôm na
Vừa ôn kỉ niệm, vừa là điểm danh.

         T.A.H
                      Vinh, Ngày họp lớp lần thứ nhất
                    24/08/2013
(1)  Đã qua đời
(2)  Thơ Uông Ngọc Dậu
(3)  Thơ Uông Ngọc Dậu
(4)  Đã qua đời
(5)  Đã qua đời
(6)  Đã qua đời
  














1 tháng 9, 2013

Từ tư duy nhiệm kỳ đến dấu ấn vượt thời gian

                                                    Uông Ngọc Dậu/VOV1

Trong lịch sử ngàn năm dựng và giữ nước, nhiều triều đại đã để lại dấu ấn bảo vệ bờ cõi, chống ngoại xâm và canh tân đất nước.

68 năm đã qua, kể từ ngày Cách mạng tháng Tám thành công, khai sinh Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. 68 năm, ánh hào quang của cuộc Cách mạng tháng Tám luôn soi rọi, cổ vũ dân tộc ta, dẫn dắt dân tộc ta làm nên những dấu son lịch sử.
Thành tựu 68 năm qua là to lớn, nhưng so với khát vọng, hoài bão của cả dân tộc từng đem xương máu dành và giữ nền độc lập để “bước đến đài vinh quang”, “sánh vai cùng các cường quốc năm châu”, thì thành tựu ấy, sau 68 năm nhìn lại, thật chưa tương xứng.


          Tác giả Uông Ngọc Dậu trong một chuyến công tác ra Trường Sa

68 năm, so với lịch sử ngàn năm là ngắn, nhưng so với nhịp đi thời hiện đại, lại là khoảng thời gian vật chất đáng kể, đủ cho một quốc gia, một dân tộc tạo nên dấu ấn đột khởi, làm nên những đổi thay thần kỳ.
Nhìn sang các quốc gia trong khu vực, nhìn rộng ra các quốc gia trên thế giới, đặc biệt là những quốc gia cùng điểm xuất phát, từng trải qua các cuộc thiên tai địch họa nghiêm trọng, tàn khốc, chúng ta không khó để nhận ra rằng, họ đã tiến xa hơn chúng ta nhiều lần. Đất nước ta, so với họ, còn một khoảng cách rất xa để có thể so vai, sánh bước, bằng chị bằng em.
Rõ ràng sau 68 năm, cơ sở vật chất đất nước ta vẫn nhiều phần nghèo nàn, lạc hậu, thua kém bạn bè; đời sống một bộ phận người dân còn nhiều bề khốn khó; miền xuôi- miền ngược, đô thị- nông thôn, kẻ giàu- người nghèo là một khoảng cách khá xa về mức sống; con đường đi lên chủ nghĩa xã hội vẫn ở bước đầu ngổn ngang của thời kỳ quá độ…
Bây giờ là lúc chúng ta phải biết mình đang ở đâu giữa thế giới bao la và năng động này! Chính là lúc mỗi người, từ dân thường đến vị công bộc ở vị trí lãnh đạo quốc gia, hãy ngày ngày tự vấn, biết tự hào và biết xấu hổ! Đã đến lúc chấm dứt điệp khúc “ăn mày dĩ vãng”, bòn mót quá khứ để khỏa lấp sự yếu kém của mình trong hiện tại. Không thể cứ đổ lỗi mãi cho sự nghèo đói, tụt hậu bằng nguyên nhân chiến tranh, thiên tai, bão lụt.
Tinh thần Cách mạng tháng Tám cổ vũ chúng ta hãy nhìn rõ, nói chính xác nguyên nhân của mọi nguyên nhân là CON NGƯỜI. Mọi sự thành bại đều ở con người, do con người. Con người trí lự, đức trọng, tài cao, yêu nước thương dân, dù ở vị trí, lĩnh vực nào cũng thể hiện bản lĩnh không chịu để dân tộc mình thua kém, yếu hèn.

Nước nổi, thuyền lên. Nước mạnh, dân giàu, gia đình, bản thân cũng được hưởng lộc nước phúc dân, một đời yên ấm. Trái lại, con người tham lam, ích kỷ, coi trọng lợi ích cá nhân, lợi ích gia đình hơn lợi ích cộng đồng, lợi ích quốc gia, chăm chăm thu vén để vinh thân phì gia, thì không chỉ làm đất nước suy yếu về kinh tế, mà còn khiến đạo đức băng hoại, quốc thể ô danh, làm sao nhân dân coi trọng!
Trong lịch sử hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước, nhiều triều đại, với nhiều bậc lương đống, hiền tài để lại dấu ấn sáng chói trong sự nghiệp bảo vệ bờ cõi, chống ngoại xâm và canh tân đất nước, được lịch sử khắc ghi, được nhân dân tôn thờ. Cũng không ít triều đại như cái bóng mờ trong lịch sử, công đức mỏng manh, muôn đời bị nhân dân khinh rẻ.
Trong thời đại Hồ Chí Minh, còn đó không ít những vị công bộc hiền tài, chung tay chèo lái con thuyền đất nước vượt qua bao đận thác ghềnh gian khó; còn đó bao vị tướng lĩnh lập chiến công hiển hách, nhân dân ngợi khen, kẻ thù nể phục; còn đó những nhân sỹ, trí thức ghi dấu ấn qua từng kế sách, tác phẩm sáng tạo vượt qua không gian, thời gian…
Mỗi con người trong cuộc đời cần để lại một dấu ấn tốt đẹp cho gia đình, cộng đồng, làng xã. Mỗi công bộc của dân trong một nhiệm kỳ càng cần tạo nên một sự đổi thay, một dấu ấn sâu sắc, hơn hẳn, làm đổi thay tích cực lĩnh vực công việc của mình.

Trăm sông đổ vào biển. Cả triệu công bộc ý thức và hành động như thế, làm sao đất nước có thể thua chị kém em!
Cán bộ nào, phong trào ấy! Thành quả của đất nước, của từng ngành, từng địa phương hôm nay ghi dấu ấn của mỗi cá nhân và tập thể cán bộ của ngành ấy, địa phương ấy.
Từ tư duy nhiệm kỳ hẹp hòi chăm chăm vì mục tiêu yên vị, giữ ghế và thu lợi, hãy tự vấn và chuyển hóa thành hành động tạo nên mốc son, dấu ấn tích cực, tạo động lực phát triển lâu bền cho đất nước. Đấy chính là hành động tích cực tiếp thêm nguồn năng lượng cho ánh hào quang tinh thần Cách mạng tháng Tám: Tinh thần của khát vọng độc lập, khát vọng đổi thay, khát vọng sánh vai cùng bạn bè năm châu bốn biển!./.