9 tháng 4, 2015

Tôi có lỗi không, hay là chuyện tình thuở ấy!

                                                 
                                     Truyện kể của Lê Quang Phương
                                                       
                     Kính viếng anh linh liệt sĩ Lập hi sinh tháng 4 năm 1975
                     Kính gửi chị Bình là chị của đồng đội Lập
                     Kính tặng người yêu của Lập mà tôi chưa biết tên

Đêm qua nghe khúc dân ca:

- Ờ ơ anh đến giàn hoa thì hoa kia đã ơ nở 

Anh đến bến đò thì đò đã sang ơ sông 

Anh đến tìm em thì em đã lấy ơ chồng 

 Hỏi em yêu anh như ơ rứa có mặn nồng lấy ơ chi 

- Ờ ơ chứ anh đến giàn hoa hoa đến thì thì hoa phải ơ nở

Anh đến bến đò, đò đầy đò phải sang ơ sông 

Anh đến tìm em, đến duyên em cha mẹ ép phải lấy ờ chồng 

Giừ trách nhau chi ơ lắm cho cực lòng nhau ơ thêm
           
Tôi bỗng nhớ đến Lập.
 Người đồng đội đã vùi thân trong đất
 Bốn mươi năm qua, như người vừa tỉnh giấc .
Bâng khuâng tự hỏi: Mình có lỗi hay không?
 Lập quê ở Cảnh Dương, có chị gái tên là Bình. Lập đã có người yêu nhưng tôi không biết tên người yêu của Lập. Chỉ nhớ đôi mắt xanh buồn ươn ướt, nhìn Lập và nhìn tôi rười rượi muôn lời. Gió biển làm mái tóc buông lơi. Người yêu của Lập tuổi chừng mười sáu. Linh cảm rằng họ chia tay mãi mãi.  Mắt mỗi người đều đầm đìa lệ chảy. Ngàn cây dương vi vút cùng tiếng biển trùng khơi.
 Chị Bình của Lập kém tôi hai tuổi. Con gái làng chài dưới chân núi Phụng sông Loan (Hoành Sơn – Sông Ròn), mỡ màng đẹp dịu dàng thuỳ mị.  Gặp nhau có mấy chục phút thôi, đằng đẵng tháng ngày trôi, ngưòi đẹp tuổi hai mươi mãi trong tôi không phai mờ hình dáng.

Ngày ấy chúng tôi đang ém quân
trong rừng Trường Sơn mịt mùng thăm thẳm
Sau một đêm. Rạng sáng. Những người lính quanh tôi vắng bóng.
Những người lính Hà Tĩnh, Quảng Bình
Tranh thủ lúc dừng quân chạy vội về thăm Ba thăm Mạ
Chạy vội về với vợ, mong vợ có thai, để có chết, giống nòi không mất.
Những người lính xứ Thanh vì đường xa, nhớ nhà quay quắt.
Chỉ thấp thỏm nhìn về phương Bắc mông lung.

Còn vài ngày nữa
vào chiến dịch mùa xuân
Tôi được lệnh ra Quảng Bình gom quân về đơn vị
Hai ngày một đêm, mấy trăm cây số
Lúc chạy bộ lúc nhảy xe không ăn không nghỉ
Mưa dầm dề tê tái chốn rừng sâu
Gió biển lạnh lùng thâm thịt tím da
Đến phà Ròn hỏi thăm nhà đồng chí Lập nơi đâu
Những Bọ Mạ chỉ tay nơi nớ
Con cứ vô hắn vừa mới trộ nhà.

 - Đồng chí Lập!
Lập đang bưng bát cơm
Ba mạ chị em vây quanh tủi tủi mừng mừng râm ran tiếng nói!
Thấy tôi bước vào, súng chéo ngang lưng, áo quần lấm lê bùn đất
Tiếng râm ran vụt tắt.
 - Ơ anh!
 Lập nhận ra tôi.  Rất đỗi ngạc nhiên vì sao tôi cũng theo kịp về nhà. Phút đã cuối đầu, Lập biết mình có lỗi, đôi đũa buông xuôi miếng cơm nuốt vội.
 Mọi người hiểu ra, nặng nhọc tiếng thở dài.
 - Thôi con về đây, ngồi cùng  ăn lót dạ
Có việc chi ta bàn tính liệu sau.

Hai ngày một đêm nào tôi ăn đâu uống đâu, nhưng gấp lắm đã đến ngày vào trận
- Thôi ta đi. Đồng chí lập!
Mọi người oà khóc. Nước mắt tôi ầng ậc ướt cằm.

Tôi ra giữa sân, đứng nghiêm cùng khẩu súng. Nhìn vào nhà hô lớn:
  - Lập ơi tập hợp!
 Ba sãi chân. Lập đã đứng sau tôi. Thành hàng ngũ.
                            (Bỏ mâm cơm khúc cá còn nguyên)
  - Chúng con chào Bọ Mạ
 Tôi và Lập cùng đưa tay lên vành mũ
  - Chào mọi người con đi!

Lập kể ở nhà thường ra biển buông câu  - Biển trắng trời xanh một mình vờn gió- Chiếc mủng câu như một dấu chấm câu lừng ngang sóng vỗ.  Trái tim niên thiếu lồng lộng với khơi xa. Tiếng biển như khúc dân ca miền trung, vờn cao hơn núi, hối hả như sông, mặn mòi hơi muối.
 Lập hát cho tôi nghe …ơ ơ thì hoa kia đã nở …hỏi em yêu anh như rứa có mặn nồng lấy chi.

 Nếu anh không về thì đêm ni chúng em sẽ
 Đem nhau ra bãi cát để cùng nhau…
 Nhà em có mình em là con trai nên được tạm hoãn mấy lần nhập ngũ
 Ba mạ hay giục mau lấy vợ có con.
 Lần này thiếu quân và em cũng nguyện lên đường
 Chúng em đã ôm nhau rồi nhưng chưa làm chi cả hôm đi.
 Em đã ôm ghì
 Lại nỏ dám hôn vì sợ mang bầu mang bí!
 Nếu anh không về thì chắc chắn đêm ni
 Không biết lần đầu có đậu không anh?

  - Chào mọi người chúng con đi
Chị Bình đi bên tôi. Chị nói: Cho em gửi em của em, nó còn non dại
Chỉ biết đi câu đi lưới với tài bơi giỏi lội …
 Tôi nghe dịu êm tiếng nói – tiếng người thiếu nữ bên tôi .
 Mấy năm rồi, giữa rừng sâu, đâu nghe được lời con gái. Nay nghe giọng người thiếu nữ như lời ca hiền dịu làm ẩm ướt trái tim khô.
Trái tim tội nghiệp của tôi chưa biết yêu thứ tình yêu nam nữ, nó chỉ  biết “ Yêu đời yêu Đảng yêu Dân”, bởi nó là “Trái tim người chiến sĩ”.
Ánh mắt tội nghiệp của tôi khi ấy chưa dám nhìn người đẹp, chỉ biết “ Nhìn thẳng quân thù mà bắn”. Mà lấy đâu ra người đẹp giữa rừng thẳm núi xanh.
 Bây giờ nhớ lại cũng bồn chồn lắm đồng chí ơi, bởi cái dại khờ chiến sĩ ngu ngơ đã làm nên cái buổi ban đầu xao xuyến ấy
 Bình đi sát vào tôi.
 Nhìn vòm ngực thổn thức của Bình mà hồn tôi tan chảy theo mây theo gió.
 Bình thương em trai chưa ăn trọn bát cơm, chưa chạm đũa vào miếng cá.
 Tôi chợt nhận ra bụng tôi quặn đau vì đau đói, gần hai ngày tôi chẳng được miếng chi. 
 Tôi nuốt khan nước bọt, hít một hơi dài (gọi là ăn không khí) cho tay chân bớt run, nếu không cái đói sẽ làm tôi gục mất .    
 Tôi vô tình đưa được hương thơm người thỉếu nữ vào sâu trong thân xác.
 Lạ kỳ thay sức trai trẻ hồi sinh. 
 Đó là mối tình đầu của tôi thuở trước.

Người yêu của Lập nói điều chi thề ước điều chi
Hai đứa đi bên nhau thầm thì thống thiết
Tôi và Bình đi chậm dần phía trước
Để đôi bạn tình bịn rịn bước chân sau

Lập kể em ấy nó yêu em. Yêu bởi em hay hát câu ca ví dặm. Dân Cảnh Dương làng em vốn từ Xứ Nghệ vô nên điệu ví câu hò truyền đời muôn thuở. ơ…ơ…Ờ ơ chứ anh đến giàn hoa hoa đến thì thì hoa phải ơ nở  / Anh đến bến đò, đò đầy đò phải sang ơ sông / Anh đến tìm em, đến duyên em cha mẹ ép phải lấy ờ chồng / Giừ trách nhau chi ơ lắm cho cực lòng nhau ơ thêm
 Mắt Lập xanh như biển, tiếng hát da diết như muối xát vào lòng như vận vào thân phận.

 - Thôi Lập ơi ! Tôi bảo. Chào nhau đi rồi đi. 
 Đôi bạn tình nhìn nhau lần cuối. Nếu không có người họ sẽ ôm nhau.
 Tôi và Bình nhìn nhau không nói. Trái tim tôi rối nhịp. Nếu không có người tôi sẽ ôm em. 

Lập  bảo hoà bình về em gả chị Bình của em cho anh. Anh ở rể Qủang Bình đừng về Thanh anh nhé. 
 Anh thích bài thơ Qua Đèo Ngang, thằng cậu này sẽ đem anh ra biển, thoả thuê ngắm  dãy Hoành Sơn lúc bình minh soi khi đêm trăng dọi. Tha hồ nhìn núi Phượng sông Loan, lóng lánh muôn triệu ngàn sao trên trời dưới nước.
Em sẽ tập bơi cho anh,
tập chài lưói buông câu
tập lặn sâu để anh nghe tiếng ngân nga lời ca của nàng tiên cá.  

 Ngày ra Bắc, vết thương nơi chân tôi tái phát. Tôi nhăn mày nhăn mặt mồm méo đau vì xe dằn ngang xóc ngược.  
 Lập đã bỏ mình nơi chiến địa xa xăm, không biết xác đâu hồn đâu
 Tới phà Ròn
 xe dừng chuẩn bị vượt Đèo Ngang.
 Nhìn về làng Cảnh Dương,
 mối tình với chị em Lập lại làm tim tôi tái phát vết thương đau .
 Tôi không dám vào gặp Bình mặc dù dằn vặt nhớ nhung,
 mặc dù chỉ gặp nhau có chừng ấy phút
 mặc dù mới có một cái thở sâu đem hương tình người nàng vào trong lồng ngực. Chưa kịp nắm tay chưa nói một lời. Nhưng tôi chắc mười mươi rằng người ta đã thương tôi.
 Riêng tôi đã yêu thầm trộm nhớ.
Nay thắng trận trở về sao tôi lại lỗi lời thề (của riêng mình) không vào gặp nàng để nói một lời yêu.
 “ Em gửi em của em cho anh…” lời nàng còn êm ái bên tai. Bốn mươi năm rồi hôm nay tôi vẫn nhớ, như hơi thở nghe sao thương lạ thương lùng.
Tôi làm sao giữ được Lập khi mà pháo bùng pháo dập đạn bay như thế.
 - Lập ơi Lâp làm chứng cho anh Lập nhé. Anh đã gọi em bằng thằng cậu.
 Người anh cũng bằng thịt bằng xương làm sao chở che cho em được
 Chị cậu gửi cậu cho anh như một lời giao ước
 Máu thịt anh rơi còn cậu thì đạn găm vào ngực.
 Lập không về anh biết nói ra răng
 với chị Bình, anh là người bội ước.
  với người yêu của em
 anh không chuộc được lỗi lầm

Tôi có tội hay không
Ơ ơ …khúc dân ca lại da diết trong lòng
Rằng đò đầy thi đò phải sang sông.
Giừ trách nhau chi lắm cho cực lòng nhau them.
LQP


          Tác giả Lê Quang Phương (đứng) và HTS, Sài Gòn tháng 5-1975


             

2 nhận xét:

Bạn có nhận xét mới