6 tháng 11, 2013

Bão hụt

14h chiều nay, sau khi nhận được lệnh của lãnh đạo Trường, tôi gửi ngay một cái meo đến các khoa với giọng văn rất màu khí tượng: Theo cảnh báo của Đài Khí tượng thủy văn khu vực Nam bộ,  “chiều tối nay bão số 13 sẽ đổ bộ vào TP. HCM. Ngoài khả năng xảy ra dông lốc và gió lớn, thì khu vực TP. HCM có nhiều khả năng bị ngập nặng khi bão gây mưa lớn kết hợp với triều cường đang đạt đỉnh”. Để phòng tránh cơn bão số 13 và nhằm bảo đảm tính mạng cho GV và SV, yêu cầu các khoa cho các lớp kết thúc buổi học chiều nay vào lúc 16h, các lớp liên thông buổi tối nay cho nghỉ.
Vừa meo đi chưa kịp xoa tay đã nhận được mấy cái meo lại của các thư kí khoa: Chỉ bảo đảm tính mạng cho GV và SV, vậy còn tính mạng của NV và thư kí như bọn em thì sao thầy.
Ôi trời, tôi sai sót rồi. Đúng là bút sa gà chết. Nghĩ đến lớp học là tôi chỉ nghĩ đến thầy và trò, ai nghĩ đến những NV đang trong các văn phòng chứ. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn cố vớt: Thì GV và SV còn dĩ nhiên CB và NV vẫn còn
Thông báo là vậy nhưng chỉ mới 15h30 các lớp SV đã túa cả ra sân trường cười nói rôm rả như tết. Hỏi sao ra sớm thế? Dạ thầy cho ạ. Thì ra là thầy cũng muốn về sớm tránh bão. Đúng là vui vẻ như cậu học trò được rời sách vở. Đang học trên lớp mà được nghỉ ngang xương, không sướng mới lạ.
Tôi ngước nhìn lên trời, im ắng lạ thường. Đây có phải là khoảng  lặng đáng sợ trước cơn bão lớn. Chắc là vậy rồi. Bão mà vô cả SG thì không phải là chuyện đùa.
Phút chốc cả khu trường im ắng, chỉ còn tôi với tổ bảo vệ.
16h hơn, rồi tôi cũng chào các anh bảo vệ ra về để tránh bão và chống bão. Tôi lo lo khi nghĩ đến hai mái tôn hờ hững của cái khung nhà trống trên sân thượng nhà tôi, kiểu này bay là cái chắc.
Vừa ra khỏi cổng trường mắt tôi như hoa lên khi nhìn thấy cả một biển người náo loạn như đang chạy di tản trên đường Âu Cơ. Thì tất cả cùng được nghỉ việc về sớm mà. Đến ngã tư Âu Cơ - Thoại Ngọc Hầu thì không tài gì quẹo trái để về nhà được. Xe cộ ngổn ngang, chiếc này đan xen vào chiếc kia không phân biệt được là đang đi về hướng nào nữa. Có 2 chú áo vàng đứng giữa biển người tuýt những tiếng còi bất lực. Tôi đành xuôi theo dòng người đi như trôi dần về Đồng Đen từ đó tìm đường vòng ngược lại Âu Cơ rồi ra hướng Bà Quẹo. Vậy mà lại thoát sau nửa tiếng giữa biển người và xe tắc tị.
Thấy nét mặt ai cũng căng thẳng lo lắng và nghiêm trọng. Lâu lắm dân SG mới được đón bão vào. Không nghiêm trọng mới lạ.
Về đến nhà vợ hỏi sao về sớm thế. Chứ bà không nghe bão à? Thấy gì đâu! Thì đang là khoảng lặng trước cơn bão lớn mà. Trước bão mà càng không thấy gì thì là càng nguy hiểm đấy. Tôi tranh thủ truyền đạt ngay kinh nghiệm thiên tai cho mụ vợ.
Một lúc sau thì con gái lớn cũng về. Nó bảo con đang dạy trên lớp thì thấy thư kí khoa thông báo cho nghỉ nên nghỉ ngay. Con bé này thường về nhà sau 18h. Trường nó cách trường tôi cả chục cây số.
Rồi con gái út cũng về. Nó bảo GĐ Cty yêu cầu về sớm tránh bão theo thông báo của TP. Con bé này thường về nhà sau 20h vì cty nó bắt đầu làm việc từ 9h sáng.
Vậy là lâu lắm vào một ngày làm việc bình thường 3 cha con tôi được đi làm về sớm và do vậy được ăn một bữa cơm chiều vừa sớm vừa đông đủ cả nhà. Nhờ có bão số 13 vô Tp đấy. Ai bảo số 13 là xấu.
Hài hước là chờ dài cổ từ tối đến giờ thì “khoảng lặng” vẫn nguyên “khoảng lặng”. Không một làn gió nhẹ, không một hạt mưa sa. Sao lại có cái khoảng lặng dài thế nhỉ.
Đọc trên mạng mới biết là không có cái gọi là cơn bão số 13 vào TP do áp thấp nhiệt đới đi nhanh quá, không đủ thời gian để hình thành nên một cơn bão.

Thấy tức cười quá nên ngồi gõ mấy dòng này. 
Nói ra chỉ sợ đồng bào miền Trung cười.



2 nhận xét:

  1. Một thành phố lớn như SGN mà cu gx có sự lầm lẫn khôi hài thế sao hả người đẹp trai nhất nhà? Cơn bão 13 đang ở cách Phillipin 500 km về phái đống cơ mà?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy mới khôi hài. Thường cái gì mà nghiêm trọng quá thường khi bị hụt hững

      Xóa

Bạn có nhận xét mới