15h chiều 23/3 tôi có mặt ở SB TSN để bay chuyến 17h30 về Đồng Hới. Nghĩ rằng thủ tục check in đã làm online từ tối hôm trước, giờ chỉ việc đi thẳng lên cổng kiểm tra an ninh là xong.
Nhưng không phải thế.
Ngay chân cầu thang điện lên khu vực kiểm tra an ninh
trước đây rất trống trải thì bây giờ là hàng trăm con người rồng rắn hỗn độn
trên tay cầm điện thoại thông minh lăm lăm khai báo y tế. Tất cả xúm xít quanh
1 cái bảng hướng dẫn khai báo to bằng chiếc chiếu nhỏ, mặt ai cũng lộ rõ vẻ
lúng túng và căng thẳng. Hỏi ra thì biết cục hàng không VN yêu cầu các SB phải
bắt buộc hành khách làm thủ tục khai báo y tế trước khi lên máy bay. Chết thật,
lần đầu tiên tôi làm cái gọi là KBYT online này.
Tôi lùi xa ra 1 chút đứng lên 1 bậc tam cấp cầu thang
bộ gần đó và làm theo hướng dẫn. Trước hết là vô zalo, giơ máy lên quét mã QR,
di chuyển camera đến vùng chứa mã QR của KBYT để quét. Làm đi làm lại 3 lần vẫn
không được. Lại vô bằng đường Chrom. Vẫn không được. Nghĩ may mà mình đi sớm 2
tiếng rưỡi chứ không thì hỏng chuyến bay như chơi. Loay hoay hơn 30 phút rồi
cũng xong, thấy nó hiện lên bảng chữ cảm ơn bạn đã KBYT. Nhẹ cả người. Đang
tính vô thang điện để lên cổng an ninh thì thấy 1 ông có vẻ rất là cán bộ hiu
trí đặt cái điện thoại vô tay tôi: Nhờ anh làm giùm tôi chút, tôi làm cả chục
lần nãy giờ hơn tiếng đồng hồ rồi vẫn không được. Nhìn khuôn mặt thiểu não của
ông này tôi không thể không làm giúp. Thế mà cũng phải 3 lần mới xong cho ông ấy.
Đám người hỗn độn xúm quanh bảng hướng dẫn KBYT ngày
càng đông lên, các nhân viên mặt đất ngao ngán đứng nhìn từ xa. Chứ ai hơi đâu
giúp hết cả chừng nấy người. Có mấy ông bà dùng điện thoại cùi bắp thì chỉ
thiếu nước khóc, xách máy chạy khắp nơi càng hỏi han nhờ vả càng tuyệt vọng.
Vào phòng chờ, nhìn bảng thông tin thấy chuyến bay đi
ĐH ra ở cửa số 9 liền xách đít đến đó ngồi (check in online chỉ cho ra số ghế
chứ không cho thông tin về cửa ra MB). Đã từ lâu rồi SB TSN thực hiện chế độ
câm lặng. Không chuông báo, không thông tin loa đài để khỏi gây tiếng ồn nhức
đầu hành khách. Tất cả thông tin hiện lên ở những màn hình trong phòng chờ. Tôi
ngồi đấy, chỗ cửa số 9 ung dung ăn hết 2 cái bánh fomai cua uống 1 hộp sữa rồi
lấy đt lướt mạng, tranh thủ check FB, bấm vài cái like, viết mấy cái còm cho
bạn bè (chứ có mấy đứa nếu lâu không thấy mình lai, còm là nó logout mình
luôn). Đồng hồ đã hơn 17h mà không thấy làm thủ tục ra cửa lên MB, cửa số 9 vô
cùng im ắng, đúng ra giờ này đã lên MB rồi. Xách ba lô chạy lại soi bảng thông
tin thì thấy nó đã đổi qua cửa 14 từ hồi nào. Từ cửa số 9 đến cửa 14 cách nhau
cả trăm mét. Đến nơi thì thấy lèo tèo vài người, thì ra người ta đã rồng rắn
lên xe ngồi cả rồi. Chỉ còn mỗi tôi. Ở cái SB này mà tin vào thông tin ban đầu
là chỉ có nước chết. Nó thay đổi gate chóng mặt như bọn trẻ thay người yêu. Lại
thêm cú hú hồn nữa.
Chiều qua, 30/3 tôi ra SB Đồng hỚi để về lại SG với
chuyến bay lúc 20h. Nhưng đủng đỉnh đến 17h30 mới rời nhà ra SB. Trên đường đi
vợ chồng cô em còn đưa tôi ghé quán cháo lươn Hoàn Lão làm 1 tô to với hột gà.
Đến SB ĐH thì chả thấy có khai báo với y tế gì, có người còn cả không đeo khẩu
trang. Đại dịch Covid hình như nằm ở 1 nơi nào đó xa lắm tận ngoài Hải Dương,
Hải Phòng ấy chứ ở đất Quảng Bình này thì quên đi nhé. Lệnh của Cục HK yêu cầu
các SB thực hiện khai báo YT cho hành khách hình như chỉ có hiệu lực với SB Tân
Sơn Nhất. Tôi cứ thế điềm nhiên check in rồi qua cổng an ninh, chỉ chưa tới 10
phút đã ung dung ngồi trước cửa số 2 lướt mạng, check FB với bạn bè. Cả SB ĐH
chỉ có 1 cái cửa này để ra MB nên chả bao giờ có cảnh hành khách phải xách ba
lô chạy đôn chạy đáo tìm cửa ra MB làm gì. Đã thế nó lại loa đài ra rả nghe rất
ồn ào và vui vẻ chứ không câm lặng như Tân Sơn Nhất.
Ở đời có những cái to thì rất thích. Như chức to,
lương to, xe to, nhà to. Nhưng gì thì gì chứ sân bay to như TSN là không bao
giờ tôi thích. Tôi thích 1 cái SB nhỏ nhỏ như SB Đồng Hới. Bởi ở đó mọi chuyện
thật đơn giản. Cũng xin nói thêm là đi MB của cái hãng rất nhỏ là BamBoo còn
thích gấp mấy đi máy bay của cái hãng to nhất nước là Vietnam Airlines. Đi
BamBoo chuyến nào cũng được mấy em tiếp viên chân dài miên man và xinh đẹp như
người mẫu đồng phục lại sang trọng nhìn mãi không biết chán nhoẻn nụ cười tươi
cúi chào, mời hẳn 1 chai nước free với 1 cái khăn lạnh, Còn đi VNA tiếng là
hàng không quốc gia nhưng chỉ gặp những bộ mặt lạnh như tiền rất hợm hĩnh của
đám tiếp viên, chai nước Free thì chỉ có trong mơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có nhận xét mới