15 tháng 10, 2016

Đi Long Hải với Lê Sơn

Lê Đăng Sơn bay từ Thọ Xuân vô Sài Gòn chiều hôm qua để dự đám cưới thằng cháu con ông anh bên quận 2 vào trưa chủ nhật ngày mai. Mới 4 giờ chiều qua, khi còn chưa đến nơi, nghĩa là máy bay còn chạy rầm rầm trên đường băng hắn đã mở điện thoại a lô cho tôi (thằng này liều thiệt): Tao hạ cánh rồi nhé, mày thu xếp mai đi chơi nhà ông Mậu Đàn với tao, tao đã gọi cho ông ấy từ hôm kia ở Thanh Hóa rồi. Tôi nói ngay với hắn: chuyện nhỏ. Nói xong mới nhớ ra ngày mai (tức hôm nay) là thứ 7 còn phải làm việc hết buổi sáng mới được nghỉ. Thôi kệ, phải nghỉ việc hôm nay thôi vì cơ hội đi Long Hải thăm ông Mậu Đàn của hắn là rất ít. Bạn bè cùng lớp khóa 12 ai vô SG cũng muốn xuống dưới đó chơi với ông Mậu Đàn, và ai cũng muốn tôi dẫn đi, (cứ như là ai đến SG muốn đi tham quan dinh Độc Lập cũng đều kêu tôi đưa đi và làm luôn hướng dẫn viên vậy).
Tôi hẹn Lê Sơn sáng nay đúng 8h có mặt ở bến xe miền Đông để cùng đi.
Phải gần 9h chiếc xe đò 30 chỗ của Thiên Phú mới từ từ bò trên đường Đinh Bộ Lĩnh. Tôi gọi cho anh Đàn: bọn này xuất phát rồi nhé. Tiếng anh Đàn hồ hởi: Vậy tốt rồi, thằng Lân cũng sắp sang đấy. Lân, tức Nguyễn Ngọc Lân người Quảng Bình cùng học một lớp 12A K2 với bọn tôi, hắn ở trọ cùng một nhà với thằng Nguyễn Hữu Nhia, cùng nhập ngũ một ngày 10/9/1972 với bọn tôi nhưng hết chiến tranh tôi trở về trường học tiếp thì Lân lại được cử đi học sĩ quan và hắn phục vụ trong quân chủng hải quân đóng ở Vũng Tàu cho đến ngày về hưu với quân hàm thượng tá. Nhà Lân chỉ cách nhà anh Đàn có chục cây số nhưng anh Đàn chỉ nghe nói chứ không biết gì về nhau. Mãi gần đây anh Đàn phải cất công cả ngày sang Vũng Tàu hỏi thăm từ rất nhiều nguồn, nhất là hỏi từ mấy ông cựu chiến bnh hải quân thì mới tìm ra và gặp được Lân.  Hai ông đã qua lại nhà nhau chơi, hôm nay nghe tin tôi và Lê Sơn xuống chơi nên Lân sang nhà anh Đàn từ sớm.
Xe chạy chưa đến Tp. Bà Rịa, nghĩa là còn hơn nửa tiếng nữa mới về đến thì anh Đàn đã gọi: Bọn tao đang chờ hai thằng chúng mày ở bến xe Long Hải nhé. Ôi trời, nhà ông Đàn chỉ cách cái bến xe ấy chưa đầy 100 bước chân, sao không ngồi nhà uống nước cho khỏe mà ra chỗ hôi hám đó đón chờ chi cho mệt trời.
Thế mới biết, an Mậu Đàn và Lân mong chờ để được gặp bè bạn như thế nào. Mà tôi với anh Đàn thì từ ngày nối mạng lại với nhau năm nào mà chả gặp nhau 4-5 lần. Chẳng bù cho mấy thằng khác học cùng lớp như thằng N thằng Kh ở Đà Nẵng, thằng H ở Quảng Bình, thăng Ch ở Cần Thơ…, bọn tôi gọi điên thoại réo hoài để được nói chuyện với nhau, tìm cơ hội để gặp nhau mà chuông đổ liên hồi với hàng mấy cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình chúng nó cũng không thèm nghe máy chứ đừng nói là tìm gặp lại nhau. Trên xe, Lê Sơn cứ thắc mắc mãi với tôi về mấy trường hợp ấy. Tôi giải thích là ở đời không phải ai cũng có nhu cầu bạn bè. May mà những thằng N, thằng Kh, thằng H, thằng Ch… đó là số ít chứ nếu ai cũng sống như chúng nó thì cuộc đời này sẽ buồn tẻ và vô vị lắm.
Xe chưa dừng hẳn ở bến xe đã thấy hai ông bạn đứng chờ với nụ cười nở sẵn trên môi. Anh Đàn thì không nói chứ với Nguyễn Ngọc Lân thì từ tháng 9/1972 đến nay tôi và Lê Đăng Sơn mới gặp lại. 44 năm đã trôi qua. Tóc hắn bạc trắng, người hơi gầy. Phải định hình mãi tôi mới dần nhớ lại cái thằng bạn cùng quê QB học cùng lớp 12A ngày trước. Ôi cuộc đời gian truân và khổ ải của những thằng sinh viên thuộc thế hệ chúng tôi. 44 năm trước chúng tôi nhập ngũ khi vừa học lên đại học năm thứ 2 nhưng chỉ mới tròn 18 tuổi mà nay thằng nào trẻ nhất cũng 62 tuổi và tóc đều đã bạc trắng mái đầu.
Không vui mừng cảm động, không sung sướng khi gặp lại nhau sao được.
Uống chưa hết li nước vối thì bà xã anh Đàn đã ra xoa tay mời các bác ngồi vô bàn cho nó nóng. Một bàn bày đầy thức ăn đang bốc khói. Anh Đàn có thằng con rể tên là Sen làm giám đốc một doanh nghiệp tư nhân có biệt tài nấu đồ nhậu rất ngon. Lần nào tôi xuống cũng được ăn mấy món hải sản do Sen nấu. Hôm nay cũng vậy, Sen phải nghỉ việc ở nhà một buổi để vô bếp làm món nhậu đãi bạn của bố vợ. Cái số ông Đàn sướng và có hậu thế.
Bốn anh em tôi chén tạc chén thù vui không kể xiết.
Ăn xong rồi uống xong thì Sen đã đỗ xe ô tô trước ngõ mời bố vợ và các bác đi một vòng tham quan danh lam thắng cảnh của khu nghỉ mát nổi tiếng Long Hải: Dinh Cô, mộ Cô, Linh quang tịnh xá Hòn Một, nhà thờ họ Nguyễn Mậu ở Long Hải do anh Nguyễn Mậu Đàn làm trưởng họ… xe chạy dọc bờ biển Long Hải trên một con đường rất đẹp.
15h30 thì chúng tôi chia tay nhau. Lân hẹn tôi khi nào rảnh xuống Vũng Tàu ghé nhà Lân chơi cho biết. Dĩ nhiên là tôi vui vẻ nhận lời. Lân và anh Đàn và Lê Sơn cười tít mắt.

Vậy là hôm nay bọn tôi có cả một ngày vui.  

Trong vườn nhà nhà anh Mậu Đàn, nhóm 4 tên bạn học cùng lớp 12A K2 cách đây 44 năm nay mới trọn vẹn gặp lại nhau. Trái sang: Lê Đăng Sơn, Nguyễn Mậu Đàn, Nguyễn Ngọc Lân, Hà Tùng Sơn. 

Trước biển Long Hải, một trong những bờ biển đẹp nhất Việt Nam. Tiếc là không có thì giờ xuống  tắm. Trái sang: Đàn, Sơn, Lân, Sơn 

Trước Dinh Cô Long Hải

Dưới chân một vị La Hán trong Linh quang tịnh xá Hòn Một. Ở chùa này có đủ tất cả 18 vị La Hán. Tất cả tượng trong ngôi chùa vĩ đại này từ lớn đến nhỏ đều được chạm khắc từ  đá nguyên khối 

Ngồi trước biển

Lê Đăng Sơn

Lê Sơn và Mậu Đàn

Đứng trước biển

Dưới chân pho tượng Phật nằm vĩ đại

Lê Đăng Sơn trước Mộ Cô

Dưới chân Linh quang tịnh xá Hòn Một

Trước cổng Mộ Cô

Một pho tượng Phật đang làm dang dở


Cùng hướng ra biển Đông

Dưới chân một vị La Hán

Trước cửa nhà thờ họ Nguyễn Mậu ở Long Hải, một kì tích của ông Nguyễn Mậu Đàn và những người con họ Nguyễn Mậu lưu lạc khắp Việt Nam

Cây mít trong khuôn viên nhà thờ họ Nguyễn Mậu ở Long Hải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới