22 tháng 12, 2012

Bạn bè ở Qui Nhơn 3

Về lại Qui Nhơn lần này, tôi và những “kiều bào” hay còn gọi là những “đồng bào lưu vong” của khoa Văn ĐHQN, dù là từ Hà Nội vô hay từ Sài Gòn ra đều rất lấy làm mãn nguyện và cảm động.  Những người ở “tại chỗ” – từ dùng của Trần Xuân Toàn đã làm hết sức mình để có được điều đó.  
Nhớ hôm trước khi ra Qui Nhơn, tôi với Nguyễn Thanh Minh ngồi uống bia ăn bê thui ở đường Hồng Hà (Q. Tân Bình), bấm máy gọi cho trưởng khoa Nguyễn Văn Đấu hỏi thăm tình hình chuẩn bị lễ hội 35 năm đến đâu rồi. Đấu vẫn hồn hậu chất phác như ngày nào: “Còn ngổn ngang lắm, bọn em làm cả vài tháng nay mà vẫn thấy chưa đâu vào đâu. Nhưng không sao, chỉ cần các anh về họp mặt đông đủ là vui rồi”.
Cái tình của bạn bè, của người khoa văn là vậy.
Chẳng thế mà những ngày hội trường hội khoa, gần như bạn bè Qui Nhơn đã dành hết niềm vui, dành hết sân chơi và cả niềm vinh dự cho người ở xa về. Từ một chỗ ngồi danh dự trong hội trường, một lời giới thiệu trân trọng, một bữa đại tiệc, một bó hoa tươi tặng nhau trên sân khấu… bạn bè Qui Nhơn đều dành hết sự ưu ái cho chúng tôi, những kiều bào khoa văn. Tôi đọc thấy ngoài tình đồng nghiệp, tình bạn bè còn là cả tình thương mến nhau nữa. Không cảm động và rưng rưng sao được.
Riêng tôi, suốt 5 ngày ở Qui Nhơn đều được Nguyễn Quang Cương cùng chiếc Civic của Cương đưa đi đón về chu đáo. Cương bảo tài xế của Hà Tùng Sơn có trình độ cao nhất nước đấy nhỉ.
Năm ngày ở Qui nhơn tôi tá túc trong nhà anh Huỳnh Hiến ở 115 Hai Bà Trưng, được bà và anh chị xem như em út đi xa về. Có lúc tắm xong quần áo chưa kịp giặt lại đi chơi tiếp, về thì áo quần đã phơi lên dây rồi. Chị Mai đấy, ấm áp và thân tình như ruột thịt.
Những ân tình đó khiến lòng tôi ấm mãi.
Chia tay Qui Nhơn, tôi vẫn còn mang nhiều món nợ ân tình như thế. Nợ Trang sắc Tráng lời mời một chầu bồ câu hầm thuốc bắc Quảng Tế Đường; nợ các phóng viên, biên tập viên, MC … là những cộng sự đắc lực một thời của tôi ở Đài BTV một buổi hàn huyên để các bạn dốc cho hết bầu tâm sự kể từ ngày tôi rời đài ra đi 3 năm trước; nợ Trần Hà Nam, nợ Châu Minh Hùng, Nguyễn Thịnh vì không có cơ hội để ngồi riêng với nhau dù chỉ để uống một li bia bên đường Xuân Diệu; nợ các bạn SV khóa 2 là khóa tôi dạy đầy đủ và có làm chủ nhiệm lớp một lần không đến được trong buổi họp mặt gần cầu Nhơn Hội…
Bởi vậy mà về lại Sài Gòn cả chục ngày rồi, dù công việc hàng ngày lại xoay tròn như chưa hề đứt đoạn, ấn tượng về chuyến đi Qui Nhơn vẫn chưa thôi ấm nóng trong tôi. Nói như Hai Minh điện thoại khi tôi đang về thăm quê ở Quảng Bình:  “Vô lại Sài Gòn rồi mà tau vẫn còn râm ran lắm mi ơi”.
Thế mới biết con người ta đâu chỉ có quay cuồng để sống với công danh và tiền bạc.
Điểm qua mấy dấu ấn mà mỗi lần nhớ lại vẫn khiến tôi cười một mình:
- Trong buổi họp mặt với SV khóa 3 trưa 2-12 tại KS Hải Âu, Trần Thanh Bình phát biểu: “Về lại với Qui Nhơn là để tôi được về lại với những kỉ niệm của một số mối tình đầu”. Thiệt đúng là tự thú trước hoàng hôn.  
- Cũng trong buổi họp mặt với SV khóa 3, ông anh cao niên Nguyễn Xuân Nhân đã nói: Tôi rất vui mừng với sự trưởng thành của các anh chị sinh viên cũng như của các thế hệ thầy giáo khoa ta. Nhưng riêng với hai anh Hà Tùng Sơn và Đào Quốc Toàn là hai cánh chim tự do thì tôi không theo dõi kịp các anh được, vì các anh ấy nay đây mai đó nhiều quá làm tôi chóng cả mặt. Anh Nhân đã nói đúng. Nghe anh nói mà tôi sướng rêm mình.  
- Còn Ngô Quang Hiển thì phát biểu trong tối họp mặt với SV khóa 9: Nhớ lại hồi mới ra trường, được phân công dạy môn văn học Ấn Độ cho các bạn, tôi đã nói rất nhiều điều tào lao. Nhân đây tôi muốn được xin lỗi các bạn khóa 9 về những điều tào lao đó.
- Chiều 4-12, Mai Trang MC của truyền hình BĐ, người thì mảnh mai  liễu yếu đào tơ nhưng đã đem một cái xe 7 chỗ đến Hai Bà Trưng chở tôi lên ga Diêu Trì. Tôi hỏi Trang học lái xe từ hồi nào. – Cháu mới học xong học trong khi nghỉ sinh em bé thứ hai đó chú. – Vậy từ hồi lái xe đến giờ có sự cố nào chưa. – Bị hoài chú. Mấy lần lùi xe đâm vô cả cầu thang trong nhà, rồi đâm cả xe máy khách hàng để ngoài sân nữa. Mỗi lần như vậy má chồng cháu lại bảo: Mắt mũi mày để đâu vậy Trang. 
Tôi bắt đầu nổi da gà, chỉ mong cô cháu MC truyền hình đừng nhầm chân phanh với chân ga. 
Xe chạy đến đoạn gần ngã ba Phú Tài thì có vụ tai nạn, người dân bu xem tắc cả đường, ô tô nối hàng dài. Trang tái mặt: - Chú ơi cháu sợ quá. Tôi phải trấn an:- Không sao đâu, cháu đừng nhìn hai bên, nhìn vô cái đuôi của chiếc ô tô đằng trước mà đi.
Lên đến ga tôi nhẹ cả người cố nén một tiếng thở phào. Vậy mà Trang còn dặn: - Lần sau chú về nhớ gọi cháu ra đón nhé. –Vụ này Trang để chú suy nghĩ thêm đã rồi trả lời sau nhé.

 
Cafe' Cuội Qui Nhơn với nhóm BTV đài THBĐ chiều 4/12.  Mai Trang thứ 2 từ phải sang


- Còn đây là chuyện ở nhà ba mạ tôi, tính không kể vì sợ lạc đề nhưng thôi, kể ra luôn: Nhà hai cụ có thuê một cháu bé giúp việc đâu 13-14 tuổi gì rồi nhưng con nhà nghèo nên nó bé quắt queo như trẻ lên 10 tuổi. Đến bữa ăn ô sin bé con cũng bắc ghế ngồi ngang hàng ăn bình đẳng như chủ nhà. Có con gà luộc mạ tôi xé sắp ra đĩa, riêng phần thịt  có dính cái phao câu thì mạ tôi bỏ luôn vô chén ô sin. Tôi hỏi sao mạ lại bỏ riêng cho nó. – Tại nó nói là thích ăn chỗ đó nhất con à.
Hết biết.
Chưa hết, ăn xong cả nhà ngồi uống nước, con bé rửa chén, mạ tôi dọn dẹp trong bếp xong ra bảo nó: -Đưa mệ rửa cho, đi chơi đi.
Buổi tối tôi và ba tôi ngồi xem TV, mạ bưng vô một rổ trứng vịt lộn nói ăn đi, tiêu chuẩn mỗi người được hai quả. Có tất cả 8 quả chia đều cho 4 người, kể cả con bé ô sin.
Ôi trời.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có nhận xét mới