Những ai đang sống trong những căn nhà hình ống hoặc trong những căn chung cư chật chội như 1 cái tổ ong ở thành phố chắc chắn có những lúc mơ ước có được một căn nhà có vườn tược, cây cối... nhất là một căn biệt thự hoặc villa xanh ở bìa rừng, trước nhà có ao cá, 4 phía là cây trái... đại loại thế. Trong số đó có tôi, dĩ nhiên.
Có một ngày tôi đi Củ Chi. Đi 1 mình trên chuyến xe
bus số 13 để thăm địa đạo Củ Chi. Đó là 1 buổi sáng chủ nhật, tôi đón xe từ
siêu thị Pandora Trường Chinh. Đến bến xe Củ Chi đi tiếp 1 chặng xe bus về Dầu
Tiếng, ngang qua địa đạo thì xuống. Giá vé đi CC là 15k đồng. Cả chuyến xe đông
nhưng chỉ mình tôi xuống với địa đạo.
Tôi đi địa đạo 1 mình vì rủ rê khắp mà không có ai đi.
Người thì nói đi rồi, người thì nói không thích. Tôi đi vì chưa biết thì phải
đi, không lí gì sống ở TP mà không biết địa đạo CC là ở đâu và như thế nào
trong lúc chỉ cách trung tâm TP có 60km.
Đến địa đạo CC tôi cũng chui địa đạo và mới được 1
khúc ngắn gặp cái cửa thoát đầu tiên tôi đã chui lên ngay, khó thở, đau mỏi
lưng muốn chết. Giờ đang chui địa đạo mà địch đến là tôi đầu hàng ngay. Thà
sống chung với địch còn hơn sống dưới địa đạo. Nhưng tôi thích ở khu địa đạo
này 2 món: Củ mì (sắn) luộc và bắn súng. Củ mì thì được mời ăn miễn phí, mỗi
người được 2 mẩu như đốt ngón tay, rất ngon. Bắn súng thì vô chỗ trường bắn, ở
đó có 2 loại súng: AK47 và M16. Hồi đi lính tôi đã quen tay với AK47. Ngày đó
tôi được giữ 1 khẩu AK báng gập của lính trinh sát, nhìn rất đáng nể. Vì thế
đến địa đạo, tôi đã mua 5 viên đạn AK để bắn cho đã. Súng ở đó cũ kĩ quá hay do
tôi bắn kém, 5 viên chỉ có 3 viên trúng bia với điểm thấp èng nhưng thế cũng
sướng hung rồi.
Ăn tô hủ tiếu xong vẫn còn sớm, tôi nhớ đến 1 ông đồng
nghiệp là GV cùng trường có nhà ở Củ Chi, chủ nhật ổng đang ở nhà và có dặn tôi
lên CC nhớ gọi ổng. Gọi cái ông bắt máy ngay, giọng mừng rỡ: Tôi ở cách địa đạo
5km, ông ra cổng chờ đó tôi qua chở về nhà chơi.
Ông chạy xe máy đến sau 20 phút, cứ đi theo đường Phan
Thị Ràng quẹo 5, 6 cái gì đó là đến. Nhà ông nhìn giống 1 căn nhà sàn có 2
tầng. Dưới là sàn để xe cộ và các thứ linh tinh, trên có 2 tầng nằm giữa khu
đất rộng cả nghìn m2. Có ao cá, có vườn cây các thứ... Đúng là 1 căn nhà trong
mơ.
Tôi với ông ngồi dưới bóng cây nhâm nhi rượu thuốc với
khô cá sặc, Tôi nói, nhà anh sướng quá nhỉ. Ông ậm ừ: Ừm... sướng. Tôi biết là
có chuyện không ổn. Ông nói: Ông cứ ngủ lại đây 1 đêm rồi sẽ biết sướng hay
không. Ngủ lại thì chắc chờ dịp khác vì sáng mai tôi phải lên trường nhưng ông
kể tôi nghe xem là sống trong 1 không gian như thế này thì sẽ như thế nào.
Rôi ông kể hết cho tôi nghe. Tối lại khi bật đèn lên
sẽ có đủ thứ côn trùng bay vào nhà, lao vào những bóng đèn và chết như 1 lũ
thiêu thân. Đó có thể là mối, là kiến và đủ thứ côn trùng biết bay khác. Vì thế
tối phải đóng kín hết các loại cửa rồi mới dám bật đèn hoặc tốt nhất là không
bật đèn dù nhà cửa tối thui. Có rất nhiều loại động vật từ muỗi, côn trùng, rắn
rết, kì nhông, tắc kè... cùng cư trú trong nhà. Sáng dậy thấy 1 con rắn xanh lè
hoặc nhiều khoang nằm khoanh tròn dưới chân cầu thang cái đầu ngóc cao lên là
chuyện rất bình thường. Tôi nghe mà rùng cả mình. Tôi sợ nhất mấy con đó. Ông
nói thêm: Trời mưa to còn kinh nữa, ếch nhái bơi lội kêu ình oàng. Vì thế mà
ông thấy đấy, vợ và con tôi chủ nhật đều ở căn nhà ống chật chội trên thành phố
chứ có ai về đây chơi đâu ngoài tôi. Hằng ngày tôi phải nhờ 1 thằng cháu có nhà
gần đây qua trông coi, thứ 7, CN rảnh rỗi chỉ mình tôi về đây.
Kết luận ông hỏi tôi: Giờ ông còn thấy căn nhà vườn
của tôi là căn nhà trong mơ của ông nữa không. Tôi không dám trả lời vì sợ mất
lòng bạn. May mà tôi chưa thực hiện ý đồ bán căn nhà ở Tân Phú để tìm mua 1 căn
nhà vườn ở Hóc Môn hoặc Củ Chi. 1 ý đồ mà tôi đã ủ mưu nhiều năm nay.
Đúng là cái gì cũng có giá của nó.
Ăn uống xong ông chở tôi ra bến xe Củ Chi để đi xe bus
số 13 về lại Sài Gòn. Ngồi trên xe tôi trầm ngâm ngẫm nghĩ.
câu chuyện rất hay
Trả lờiXóa